Trương Ngoạ Phàm đưa một tờ năm trăm tệ cho người tài xế xe taxi, còn chưa để người đó ú ớ kịp trả lại tiền thừa đã mở cửa bước ra rồi đóng rầm cửa lại, mất kiên nhẫn mà xông thẳng vào sảnh chính của tập đoàn Vương thị.
Trong kiếp trước của Hiểu Phù, Vương Đề Hiền sau khi cưới cô đã bị tước mất quyền thừa kế vị trí tổng giám đốc của tập đoàn gia tộc.
Nhưng không hiểu tại sao trong kiếp này, anh vẫn được nắm giữ chức vụ mà đáng lẽ ra anh đã mất ấy.
“Tên tổng giám đốc của mấy người đây rồi! Mau lôi hắn ta xuống dưới này mau lên! Bảo hắn có giỏi thì xuống đây gặp tôi đây này!”
Trương Ngoạ Phàm hét lên, đập mạnh xuống bàn lễ tân mà trừng mắt với mấy cô nhân viên đang trực ở trong quầy.
Những người ở trong sảnh chính bị cảnh tượng này làm cho hoang mang, còn những cô nhân viên bị Trương Ngoạ Phàm giật cổ áo thì khiếp đản đến mặt mày tái xanh, vội lắc đầu.
“Không, không được đâu thưa ngài! Vương tổng đang có việc bận.
Nếu… nếu không có giấy mời hoặc hẹn trước thì không thể lên đâu ạ… Xin ngài hãy giữ bình tĩnh.
Có xích mích gì thì…”
“Ông đây không bình tĩnh được đấy!” Trương Ngoạ Phàm càng giận dữ thét lên: “Hắn ta đã làm ra chuyện ti tiện như thế mà còn không có gan xuống dưới đây gặp ông, ông khinh!”
Thấy lũ nhân viên kinh sợ, nhưng dù có bị mắng hay đe dọa thế nào cũng sợ hãi không dám đưa hắn lên gặp Vương Đề Hiền, Trương Ngoạ Phàm nhổ ra một ngụm nước bọt, cầm lấy bình hoa để trên bàn lễ tân mà ném mạnh về phía của một số người đang đứng.
Tất nhiên đây chỉ là để anh ta dọa lũ nhân viên, chiếc bình hoa không rơi vào người của ai cả mà vỡ xuống tan tành trên nền đất, thành công khiến cho lũ nhân viên kinh hãi vội đi xin chỉ thị từ Vương Đề Hiền.
Những người bảo vệ đô con được điều tới vội đi đến khống chế lấy Trương Ngoạ Phàm đang mất tự chủ, điên cuồng gào lên đòi phải gặp bằng được Vương tổng.
Nhìn bốn tên bảo vệ đô con đang nắm chặt lấy hai chân hai tay của một cậu thanh niên dù cao ráo nhưng hơi gầy, trông một phần nào đó có chút hơi kì quặc.
Người nhân viên quầy lễ tân gấp gáp gọi điện cho ai đó, rồi gật đầu dạ dạ, sau khi cúp máy, cô ta lo lắng đi tới nói với mấy người vệ sĩ.
“Vương tổng đã có lệnh đưa anh ta lên phòng tổng giám đốc.”
Mấy người vệ sĩ đó gật dầu nhận chỉ thị, khênh Trương Ngoạ Phàm đi vào trong một chiếc thang máy, lúc này mới thả tay chân anh ta ra.
Trương Ngoạ Phàm hừ một tiếng, vừa lẩm bẩm vừa xoa xoa chỗ khớp tay bị nắm chặt đến tím bầm cả lên.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, bóng của Trương Ngoạ Phàm và bốn người vệ sĩ biến mất, một lúc sau, ở sảnh lại xuất hiện thêm một người nữa.
Hiểu Phù thở hổn hển, vội đi đến quầy lễ tân.
Chỗ chân đau khiến cho hành động của cô thoạt nhìn trông vô cùng chật vật.
Nhưng khi cô chỉ vừa mới dựa người lên bàn, mở miệng định nói, đột nhiên một người nhân viên lễ tân đã hướng cô đi đến một chiếc thang máy, là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
“Hiểu tiểu thư, cô hãy đi lên bằng thang máy đó ạ.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Không Thương Em Đâu Anh À! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Không Thương Em Đâu Anh À!, truyện Anh Không Thương Em Đâu Anh À! , đọc truyện Anh Không Thương Em Đâu Anh À! full , Anh Không Thương Em Đâu Anh À! full , Anh Không Thương Em Đâu Anh À! chương mới