Chiếc xe Ferrari đỏ đột ngột thay đổi lộ trình rồi đi đến một vùng dân cư nhỏ ở bên ngoài nội thành.
Dừng lại ở trước cổng của một ngôi nhà cấp bốn thấp bé, Vương Nhã Nhã trợn mắt không thể tin được.
Đây là lần đầu tiên trong đời Cô nhìn thấy một căn nhà mà nó có thể bé đến như vậy!
“Còn chẳng bằng một cái tủ quần áo của tui!” Vương Nhã Nhã thẳng tiếng nêu ý kiến.
“Tại cô toàn ở trong những cung điện hay đại loại vậy nên mới thấy lạ thôi.
Chứ kiểu nhà này bình thường mà.”
Hiểu Phù bước ra ngoài cửa xe, vỗ vỗ lên nắp ca-pô.
“Cô cứ về trước đi, lát nữa cháu tự bắt xe về.”
“Chỉ sợ ở nông thôn không có taxi để bắt xe về mà thôi.
Thế chị về đây.”
Vương Nhã Nhã lùi xe rồi quay đầu, phóng ga rời đi.
Hiểu Phù nhìn chiếc xe mui trần dần khuất khỏi tầm mắt rồi xoay lưng đi đến trước cửa nhà cấp bốn ấy.
Đây là nhà ở mà Lãnh Ái Hy thuê.
Cô ta sau khi biết mình đã suýt giết chết Vương Đề Hiền đã bị ám ảnh đến mức suy sụp, sống ẩn nấp tại một vùng ngoại ô nghèo nàn.
Bố của cô ta vì con gái đột ngột mất tích mà mất ăn mất ngủ đi tìm con, dần dà không mấy bận tâm tới công việc ở trên công ty nữa.
Lãnh thị giờ đây như một con rắn không đầu, giá trị cổ phiếu tụt dốc, gần đến với bờ vực phá sản.
Hiểu Phù đứng trước cửa nhà, cô giơ tay lên, gõ vào cửa một lúc.
Đương nhiên sẽ chẳng có ai đáp lại cô cả, thế nên trước khi tự mở cửa bước vào, Hiểu Phù hít vào một hơi rồi hô lớn, coi như là xin phép trước.
“Tôi vào đây!”
Lời nói vừa mới dứt, Hiểu Phù đã đá gãy cửa rồi đi vào, đưa mắt nhìn vào bên trong gian nhà.
Đèn điện vẫn sáng, cánh quạt trần ở phòng khách vẫn còn đang quay, ấm nước đun ở trong bếp vừa mới sôi, chứng tỏ vừa nãy vẫn còn người đang ở trong nhà.
Thế mà không ra tiếp đón cô à?
Hiểu Phù bình thản đi xem từng căn phòng ở bên trong gian nhà, nhưng khi cô bước đến kiểm tra căn phòng ở cuối hành lang, cánh cửa ấy lại bị khoá.
Hiểu Phù nhếch mép, một lúc sau, tiếng gót giày của cô xa dần.
Khi nghe thấy trong không gian không còn bất cứ âm thanh nào nữa, cánh cửa phòng bị khoá hơi rung lên, vang lên các tiếng lạch cạnh rồi he hé mở ra.
Lãnh Ái Hy liếc mắt ra bên ngoài nhìn thử, đập vào mắt cô ta chính là khuôn miệng cười lạnh lẽo của Hiểu Phù.
Cô chưa đi!
Lãnh Ái Hy vì quá kinh hãi mà hét lên một tiếng, hốt hoảng đóng mạnh cửa lại.
Nhưng khoảng khe hở đã bị Hiểu Phù lấy chiếc bàn là chặn vào.
Lãnh Ái Hy không thể đóng cửa lại được, thậm trí còn bị Hiểu Phù giật cửa mở ra.
“Nói chuyện chút nhé thư kí Lãnh.” Hiểu Phù dựa người lên thành cửa, nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải giải quyết đấy.”
Lãnh Ái Hy hoảng sợ nhìn Hiểu Phù bước vào bên trong phòng ngủ rồi ngồi lên tấm đệm cũ trải trên giường, cô ta ngã ngồi ở dưới đất không sao mà đứng lên được vì sợ đến nỗi chân tay bủn rủn, chỉ có thể nhìn lên Hiểu Phù mà kinh hãi lắp bắp.
“Cô… Như thế này là đột nhập trái phép! Tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Ồ, gan lớn nhỉ? Vậy thì cứ báo đi.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Không Thương Em Đâu Anh À! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Không Thương Em Đâu Anh À!, truyện Anh Không Thương Em Đâu Anh À! , đọc truyện Anh Không Thương Em Đâu Anh À! full , Anh Không Thương Em Đâu Anh À! full , Anh Không Thương Em Đâu Anh À! chương mới