Ngoại truyện 2: Tuần trăng mật
Vì để tránh mùa cao điểm, Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh đã hoàn thành chuyến tuần trăng mật trước kỳ nghỉ hè.
Một mình Thẩm Quyết Tinh toàn quyền phụ trách, từ lên kế hoạch, đặt vé máy bay cho đến tìm tài xế và hướng dẫn viên du lịch địa phương, Cố Chiếu chưa từng hỏi qua, thậm chí cô còn không biết cụ thể bọn họ sẽ đi đâu.
Lớn đến từng tuổi này, số lần Cố Chiếu đi xa nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, một lần là khi còn bé được ông nội dẫn lên thủ đô khám bệnh, lần thứ hai là cơ quan tổ chức team building leo núi ngoài giờ làm việc.
Tính cả lần leo núi, đây là lần thứ hai cô được đi máy bay.
Điểm đến gần với biên giới, có hơi xa, không có chuyến bay thẳng từ thành phố S, trước hết bọn họ phải trung chuyển đến thành phố C, sau đó mới bay đến sân bay đích.
Sáng sớm tinh mơ, nắng còn chưa vào cửa đã phải bay mười mấy tiếng đồng hồ, 7 giờ tối hai người mới đến nơi.
Nếu là thành phố S, lúc này trời đã tối đen, nhưng nơi này trời vẫn còn rất sáng, từ cửa sổ lớn của nhà hàng trông ra ngoài nhà dân và chùa miếu ở phía xa đều trắng xóa một mảng, ánh mặt trời chiếu vào mái chùa vàng óng, trong ánh sáng rực rỡ lấp lánh lộ ra một loại thánh khiết khó mà coi thường.
Do đang là mùa vắng khách du lịch, khách sạn không có nhiều người, lúc ăn cơm ngoại trừ hai người Cố Chiếu ra cũng chỉ có một bàn khác.
Quản gia khách sạn kiêm dẫn đường là một vị tiểu ca dân tộc Tạng tên là Đa Cát Thứ Nhân, biết bọn họ là vợ chồng mới cưới còn đặc biệt yêu cầu nhà bếp chuẩn bị một chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo.
Nhìn trái tim màu đỏ và chữ “Hỷ” đáng yêu trên mặt bánh, Cố Chiêu có hơi không nỡ ăn.
Hành trình của họ dài tổng cộng bảy ngày, trong suốt chặng đường đều ở cùng một chuỗi khách sạn, Đa Cát phụ trách đi theo giới thiệu.
Núi tuyết, ao hồ, chùa miếu, bởi vì trước đó Cố Chiếu không được biết nơi mình sắp đi nên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, cũng rất nghiêm túc nghe giảng giải.
Khi bọn họ đến trước một Phật động, Đa Cát đưa mỗi người một cây nến ngắn, nói câu nguyện ở đây cực kỳ linh nghiệm.
“Nghe nói nếu nguyện vọng đã trở thành sự thật thì trong ba năm kế phải quay lại đây.” Cố Chiếu có hơi chần chờ, lần này cô có thể ra ngoài lâu như vậy là vì xin nghỉ phép kết hôn, nếu là sang năm, rồi năm tới, cô cũng không biết mình có thời gian không, hơn nữa chỗ này xa như vậy, đến một lần cũng không dễ.
Đa Cát xua tay: “Chúng tôi không hề nói như vậy.
Chỉ cần thành tâm thì bái Phật ở đâu cũng như nhau, Phật không đứng yên ở đâu cả.”
Cố Chiếu vừa nghe cậu ấy nói liền giác ngộ thông suốt.
Quả thật đã là phật đà thần tiên sao còn quan trọng chuyện địa điểm.
Thắp một ngọn nến, bai lạy Bồ Tát, vừa ra khỏi hang động Thẩm Quyết Tinh liền hỏi Cố Chiếu vừa câu nguyện điều gì.
“Em nói với Bồ Tát hy vọng trận bệnh dịch này nhanh chóng qua đi, mọi ngươi có thể trở lại như trước.
Anh thì sao?”
Nghe xong lời cô, Thẩm Quyết Tinh có hơi bất ngờ, nhưng cũng không bất ngờ lắm.
Anh cười cười sờ đầu Cố Chiếu, nói: “Cũng giống như em.”
Cố Chiếu bất ngờ không thôi: “Trùng hợp vậy sao!”
“Chứng tỏ chúng ta tâm ý tương thông.”
Thật ra ước nguyện của Thẩm Quyết Tinh không giống với Cố Chiếu, nhưng nếu nói “giống” cũng không có gì sai, bởi vì ước nguyện của anh chính là: “Hy vọng Phật Tổ có thể đáp ứng tâm nguyện của vợ con.”
Ngày thứ tư, bọn họ ở trong một ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi những rạn núi và rất nhiều đồng ruộng.
Trời vừa tối, bên ngoài đen nhánh như mực, chỉ riêng vầng trăng treo cao trên bầu trời vẫn sáng ngời bắt mắt như cũ.
Vùng ngoại ô thành phố S dù có xa xôi hẻo lánh đến đâu thì ban đêm vẫn sáng đèn, Cố Chiếu chưa từng thấy qua màn đêm tối đen như vậy, cảm giác vô cùng mới lạ, cô khoác áo ngoài ngồi xuống ghế tre trên ban công.
Một lát sau Thẩm Quyết Tinh cũng ra tới, trên tay cầm hai ly trà nóng, anh đưa cho Cố Chiếu một ly.
Hai người cứ ngồi trên ban công như vậy, nghe tiếng chó sủa đằng xa, ngắm trăng sáng trên đỉnh đầu, vừa nói chuyện phiếm vừa uống trà.
“Ở đây yên tĩnh quá.” Cố Chiếu nói, “Cũng thật nhiều sao.”
“Nếu em thích ngắm sao, vậy năm sau chúng ta có thể đến sa mạc.” Thẩm Quyết Tinh nói.
Cố Chiếu lắc đầu: “Em muốn đi xem sông Ngạch Nhĩ Cổ Nạp, đi ngắm thảo nguyên.”
Cố Chiếu hiếm khi đưa ra yêu cầu, trước giờ cô luôn thích ứng với mọi tình cảnh, vô dục vô cầu, nghe cô nói chính xác nơi mình muốn đến như vậy Thẩm Quyết Tinh rất kinh ngạc.
Nhưng tự ngẫm lại, dường như anh cũng rõ nguyên nhân.
Tháng trước, bà cụ Viên mắc chứng Alzheimer trong viện dưỡng lão Cố Chiếu đã qua đời.
Lúc ăn tết, Hoắc Linh đón bà nội về nhà ở một thời gian, không biết sao lại bị nhiễm phong hàn, ho hen nặng, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, chuyển thành viêm phổi, không đưa bà ấy quay lại viện dưỡng lão mà trực tiếp đưa vào bệnh viện, sau đó thì không trở ra nữa.
Lúc nhận được tin bà cụ Viên ly thế, Cố Chiếu suy sụp tinh thần mất mấy ngày, dù cô biết ai rồi cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô vẫn khó tiếp nhận chuyện ly biệt đột ngột thế này.
“Khi còn trẻ bà cụ Viên là một thanh niên trí thức, từ nhỏ Hoắc tiểu thư đã được nghe bà nội mình kể chuyện thảo nguyên, vậy nên lúc trước em chọn sách cho bà ấy đã đặc biệt chọn những quyển có chủ đề thảo nguyên.” Thế nhưng dù Cố Chiếu có đọc lại bao nhiêu lần, bà cụ Viên vẫn luôn quên mất phần mở đầu, bởi vậy tận lúc bà cụ Viên qua đời, cuốn sách (Hữu ngạn sông Ngạch Nhĩ Cổ Nạp) kia còn chưa đọc xong một nửa.
“Em muốn đi xem thử, rốt cuộc thảo nguyên khiến bà cụ Viên nhung nhớ vạn phần trông như thế nào.” Dù có bị bệnh đến lú lẫn, chỉ cần nghe thấy trong sách miêu tả phong cảnh quen thuộc, bà cụ Viên vẫn sẽ kích động nói với Cố Chiếu, đúng vậy, chính là như thế.
Những khi tinh thần vui vẻ, bà rất thích kể chuyện thảo nguyên, nói tại sao mình lại muốn đến đó, kể về sao trời thảo nguyên, kể về ngựa trên thảo nguyên, kể cho bọn họ nghe những truyền thuyết của dân tộc thiểu số.
Bà cụ Viên không nhớ được tuổi tác của mình, vẫn luôn cảm giác mình mới hơn bốn mươi tuổi.
Bà luôn nói với Cố Chiếu mình rất muốn trở về lần nữa, muốn gặp lại những bằng hữu lâu rồi không gặp, muốn nếm một miếng thịt cừu trên thảo nguyên.
Sau này nghe Hoắc Linh nói Cố Chiếu mới biết, những bạn già của bà nội cô ấy kỳ thật đã ly thế gần hết rồi.
Không biết bây giờ bà cụ Viên đã đoàn tụ vơi họ chưa, liệu bà đã được ăn thịt cừu mình luôn ngày nhớ đêm mong không.
Cố Chiếu nhìn những chấm sao sáng trên bầu trời đêm, xuất thần nghĩ.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới, truyện Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới , đọc truyện Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới full , Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới full , Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới chương mới