Sáng hôm sau, Thẩm Tầm vừa tắm rửa xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô ban đầu không muốn mở cửa, nhưng trong lúc hoảng loạn, cô lại làm đổ chiếc cốc đánh răng, chiếc cốc sứ rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai. Sau đó nghe thấy Trương Tử Ninh hét lên từ bên ngoài: "Chị Tầm, cái gì rơi vỡ vậy, chị không sao chứ?"
Cô căng da đầu và trả lời, "Chị làm rơi cái cốc, vẫn còn đang rửa mặt, cậu tìm tôi có việc gì?"
"Có người gửi từ Bắc Kinh tới cho chị một thùng đồ, em mang tới cho chị đây."
"Cứ để ở cửa đi, lát nữa chị sẽ tự lấy."
"Cái hộp này khá nặng, em chuyển vào cho chị." Trương Tử Ninh vẫn đang háo hức đợi ngoài cửa, "Không sao đâu, chị cứ rửa mặt trước đi, lúc nào thuận tiện thì mở cửa cho em."."
Trên trán Thẩm Tầm hiện lên một vệt đen vô hình, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trong phòng, lại thấy anh bình tĩnh cười cười, tựa hồ hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Cô xoay người, chậm rãi mở khóa cửa, hé cửa một cái, cười khan với Trương Tử Ninh, "Chị để mặt mộc, ngại gặp cậu, cậu cứ đặt ở đây, tôi tự lấy được..."
"Chị Tầm nói đùa, không trang điểm chị chũng đẹp như tiên vậy," Trương Tử Ninh một bên ba hoa, một bên ôm thùng chạy vào trong, ép Thẩm Tấn qua một bên, "Hơn nữa, sao có thể để chị làm việc nặng..."
"Nhọc" Từ này nhất thời nghẹn ở cổ họng, cậu đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm phía trước ba mét, trong tay cái rương thiếu chút nữa trượt xuống rơi trúng chân.
"Sế... Sếp," Trương Tử Ninh lắp bắp nói, vẻ mặt như đụng phải quỷ, "Sao anh lại nằm ở trên giường?"
Trình Lập nửa dựa vào đầu giường, hai chân dài lười biếng vắt chéo, ánh mắt từ màn hình điện thoại chuyển đến trên mặt cậu, lạnh nhạt nói: "Giường không phải dùng để nằm sao?"
Trương Tử Ninh sửng sốt — logic này, có vẻ không có vấn đề.
Nhưng mà, nhưng mà! Từ đã! Cậu ôm rương, cảm thấy trong lòng như đang trải qua một hồi mưa rền gió dữ — điều cậu muốn hỏi là, mới sáng sớm thế này, tại sao, tại sao sếp lại nằm trên giường của chị Tầm? Hơn nữa, chiếc áo sơ mi có hai nút lỏng lẻo, trông bộ dáng rất phóng túng?
"Tử Ninh, muốn đặt thùng xuống không?" Thẩm Tầm ở bên cạnh yếu ớt nhắc nhở, "Tay của cậu giống như đang run."
"Ô." Trương Tử Ninh đặt thùng các tông xuống như mộng du, đứng tại chỗ, nhìn Trình Lập vẻ mặt bình tĩnh, lại nhìn Thẩm Tầm với đôi má ửng đỏ.
"Tầm Bảo, hay em pha cho cậu ấy một tách trà đi? Anh nghĩ cậu ta muốn ở lại trò chuyện." Trình Lập đặt điện thoại xuống, nhìn Thẩm Tầm và mỉm cười.
"Không, không cần!" Trương Tử Ninh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vừa lui về phía sau một bên vung tay, không cẩn thận đụng vào một cái ghế, "Em không uống trà, em chưa bao giờ uống trà!"
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đóng chặt lại, trong hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, dần dần đi xa.
"Như này thảm rồi, bọn họ sẽ biết hết." Thẩm Tầm cắn môi, lỗ tai nóng bừng, "Em đã nói anh sớm nên đi rồi mà."
"Biết thì biết," Trình Lập đứng dậy, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô, "Hay là em muốn ăn không muốn nhận?"
Giọng nói của anh khàn khàn, giống như đầu ngón tay lướt qua dây đàn khiến người ta run lên vì sợ.
"Kệ anh." Thẩm Tầm thở hổn hển, tránh đi tầm mắt của anh, quay lưng đi kiểm tra hộp các tông.
"Này, em có quen ai tên Uy Tử đâu." Thẩm Tầm nhìn thông tin trên phiếu giao hàng, có chút nghi hoặc.
"Em mở ra nhìn sẽ biết." Trình Lập bình tĩnh nói, đưa cho cô con dao tiện ích trong ngăn đựng bút trên bàn.
Vừa mở hộp ra, Thẩm Tầm đã sửng sốt.
Mặt trên của hộp được bao phủ dày đặc bởi một tầng hộp bao cao su, ít nhất cũng mấy chục hộp.
Trình Lập nhận thấy cô khác thường, cúi đầu xuống, sắc mặt cũng trầm xuống, giây tiếp theo anh nhấc điện thoại lên, vừa thông điện thoại đã mắng: "Tên khốn Dương Uy!"
Không đợi đối phương cất tiếng cười kiêu ngạo lên, anh đã cúp máy. Thẩm Tầm quay đầu, yên lặng nhìn anh: "Nói như vậy, cái này là bạn anh gửi cho em?"
Trình Lập nghiến răng, thấp giọng chửi rủa và cúi người mở những chiếc hộp đủ loại đủ màu sắc, để lộ ra gói bột ca cao.
Thẩm Tầm đếm tổng cộng mười túi.
"Anh Ba, anh là đang xin lỗi, hay là muốn vỗ béo chết em?" Thẩm Tầm ngơ ngác nhìn chằm chằm, không khỏi thở dài một hơi. Quả nhiên là trai thẳng trăm phần trăm, đơn giản thô lỗ.
"Béo cũng được, ôm thoải mái," Trình Lập nghiêm túc trả lời, "Mặc dù bây giờ thứ có đều có, nhưng vẫn hơi gầy."
Thẩm Tầm nhất thời bị nghẹn: "Anh Ba, ngài lo lắng......"
Cô lấy hết bột ca cao đặt lên bàn, đứng dậy đưa hộp cho anh: "Cái này anh cầm lấy đi, đủ cho anh dùng mấy năm."
"Làm sao có thể?" Trình Lập nhìn khuôn mặt nín cười của cô, khẽ mỉm cười, ngữ khí rất nghiêm túc nói: "Nỗ lực để tăng tốc độ tiêu thụ, hơn nữa chúng ta phải hỗ trợ quốc gia mở rộng nhu cầu trong nước, cô Thẩm nói có phải hay không? Mấy nguyên lý kinh tế này em còn hiểu rõ hơn anh. Nào, chúng ta chia ra, mỗi người một nửa."
Cô rất muốn ụp chiếc hộp lên đầu anh nhưng tiếc là do chênh lệch chiều cao nên không với tới được.
Anh đưa tay vuốt tóc cô, giống như vuốt lông một con thú cưng nhỏ: "Được rồi, rửa móng vuốt của em đi, đi ăn sáng."
Bụng Thẩm Tầm cũng nhân cơ hội này réo một bài, cô quyết định thỏa hiệp với hiện thực, ngoan ngoãn chạy đi rửa tay.
Đang rửa mặt, liền nhìn thấy Trình Lập cũng vào phòng tắm, ngẩng đầu uống một ngụm nước súc miệng, dựa vào khung cửa súc miệng, lại dùng đôi mắt đen láy trong gương cười nửa miệng nhìn cô.
Điều khiến người ta khó chịu nhất chính là ánh mắt của người đàn ông này —— Thẩm Tầm đột nhiên cảm thấy phòng tắm trở nên nhỏ hơn, nhiệt độ xung quanh hình như cũng tăng lên.
Cô hắng giọng, cố tìm chủ đề để giảm bớt căng thẳng: "Anh không rửa mặt sao?"
Một phút sau, Trình Lập cúi đầu nhổ nước súc miệng ra, giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó nhìn cô chậm rãi nói: "Hai tiếng rưỡi trước, anh tắm xong rồi, lúc đó em còn ngủ như heo con."
Heo con ngủ say đến mức hôn cũng không tỉnh.
"Anh mới là heo." Thẩm Tầm nóng mặt, nhưng thấy anh bộ dáng chỉnh tề liền đi ra cửa.
Trong hành lang, anh người cao lớn chân dài đã đi được mười bước, nhưng đột nhiên dừng lại, tựa hồ nhớ tới cái gì.
Thẩm Tầm nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, đang buồn bực, lại thấy anh nâng tay phải lên, ngón tay hơi xòe ra.
Trong lòng cô vừa nghĩ đã bước nhỏ chạy tới, đi tới sau lưng anh, chậm rãi thăm dò vươn tay trái ra, chỉ thấy bàn tay to kia thu lại, chặt chẽ nắm lấy tay cô.
Trên đường đến nhà ăn, anh đụng phải hai đồng nghiệp trong văn phòng, Thẩm Tầm vô thức cố gắng gỡ tay anh ra nhưng bị Trình Lập giữ chặt. Khi hai người họ đi ngang qua, mặt cô đã đỏ bừng.
"Buông ra được không?" cô cầu xin.
"Là em chủ động đưa tay cho anh." Anh trầm giọng nói.
"Rõ ràng..."
"Rõ ràng cái gì?" Anh nhướng mày và nhìn xuống cô.
Rõ ràng là anh quyến rũ cô.
Thẩm Tầm tức giận trừng mắt nhìn anh, anh thấy bộ dạng xấu hổ của cô, hơi cong khóe miệng, buông tay ra.
Thẩm Tầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi theo anh ở trước..
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng khi bọn họ bước vào nhà ăn, Thẩm Tầm thấy nhà ăn đang náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh. Cô ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của Trình Lập vẫn bình tĩnh như thường lệ. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy những ánh mắt xung quanh khiến mình có chút không tự nhiên, vì vậy cô cầm di động lên giả vờ lướt qua Bảng tin bè bạn.
Trương Tử Ninh và những người khác đã phát hiện ra hai người họ từ lâu, đã sớm kích động.
"Giang Bắc! Giang Bắc, nhìn xem, bọn họ tới rồi, nhìn xem có phải phải có gì không đúng hay không đây! Hình như buổi sáng tôi nghe sếp gọi chị Tầm là "Tầm Bảo"".
"Nhưng cảm giác không giống lắm. Hình như sếp vẫn như trước mà. Về phần chị Tầm... chị ấy giống như, giống như..."
Nó giống như một thú cưng nhỏ, mà sếp thì đang dắt thú cưng đi dạo, trông có vẻ nhàn nhã.
"Giống như cái gì!" Vương Tiểu Mỹ có chút lo lắng.
Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người đã tới trước mặt, Trương Tử Ninh nhìn Trình Lập cười gượng: "Sếp à, em đi lấy đồ ăn cho hai người nha, mấy người muốn ăn gì?"
"Anh vẫn như cũ, lấy cho cô ấy một cái bánh bao chay, một cái bánh bao thịt, một quả trứng, một bát cháo, một cốc sữa đậu nành."
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thẩm Tầm yếu ớt nói: "Em không ăn nhiều như vậy được..."
"Trình đội, anh không hiểu con gái bọn em đâu, muốn giữ dáng." Vương Tiểu Mỹ nhịn không được xen vào. Cô thầm nghĩ, sếp mình đúng là một người đàn ông th ô tục, không hiểu tâm tư của phụ nữ.
Trình Lập hoàn toàn không để ý đến cô, liếc nhìn Thẩm Tầm, lạnh nhạt nói: "Không phải tối qua em kêu đói sao? Đừng sợ béo, béo hơn tí càng tốt."
Giang Bắc suýt nữa phun ra một ngụm sữa đậu nành - có quá nhiều manh mối trong câu nói này.
Tuy anh đã kìm lại, nhưng chỉ nghe thấy vài tiếng xì, các đồng nghiệp của đội khác trên bàn dài lại không kìm được mà phun ra thứ trong miệng.
"Đi đi." Trình Lập không động, ngẩng đầu nhìn Trương Tử Ninh còn đứng ở nơi đó, nhướng mày.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!