Bà Lâm đứng đó miệng mấp máy điều gì định nói nhưng rồi lại thôi, An Lạc liền tiếp lời
- Phiền hai người vè cho một lát chồng tôi đến thấy hai người ở đây e là sẽ không vui.
- Anh ấy sẽ đến đây vậy thì tôi càng không về - Dinh An nói rồi kéo bà Lâm đi lại ghế sofa gần đó mà ngồi xuống
- Anh ấy sẽ tới đây sao? Như vậy tôi càng không về tôi muốn xem thử tình cảm của hai người tốt như thế nào? Muốn xem xem anh ấy đối với cô có giống như lúc trước đối với tôi hay không - Dinh An vuốt lại tóc mình mà nói
- Được vậy chị cứ thoải mái ở lại đây
Cô vừa dứt liền bên ngoài đã có tiếng mở cửa không ai khác đó chính là anh.
Anh vừa bước vào đã nhìn thấy hai mẹ con Dinh An cơ mặt đã biểu hiện nét không vui
- Con rể, tới rồi sao - bà Lâm thấy anh liền tiếng, anh không nói gì chỉ gật đầu qua loa đối với người mẹ vợ này anh vốn không có cảm tình là mấy
- Em đói chưa? Anh đã ghé về nhà lấy canh bổ mà mẹ nấu cho em mau ăn đi cho nóng - nói rồi anh múc canh ra chén cho cô
- Thật xin lỗi, không biết hai người cũng ở đây tôi chỉ lấy đủ phần cho An Lạc.
- Không sao, không sao dù sao người bệnh là An Lạc nên ăn nhiều một chút vậy mới có sức - bà Lâm liền tiếp lời anh
- Vậy sao? Không ngờ mẹ vợ còn quan tâm tới mẹ của con như vậy.
- A…haha đều là con gái của ta đương nhiên là phải quan tâm rồi, phải quan tâm - vừa nói bà Lâm vừa nở nụ cười sượng, Dinh An ngồi ở ghế sofa chứng kiến một màn này cũng chả vui vẻ gì.
Câu nói của anh chả khác nào đang ám chỉ mẹ con cô đến đây xin ăn sao?
- Mẹ chúng ta cũng đến giờ về rồi ba đang đợi ở nhà - Dinh An đứng bật dậy cất tiếng nói
- A phải đến giờ ta và chị con phải về rồi An Lạc, con nghỉ ngơi cho tốt đi
- Được - cô trả lời ngắn ngọn rồi tiếp tục ăn cô thừa biết cả hai chỉ đang giả bộ giả tịch trước mặt anh, còn nhớ dáng vẻ khi nãy của cả hai khi anh chưa tới, thật khiến người ta kinh ngạc vì diễn xuất không hề sượng của hai người bọn họ.
- Em đừng suy nghĩ nữa mau ăn đi.
- anh cất tiếng nói thật ra chuyện hai người bọn họ tới đây anh đã biết vả lại còn chứng kiến toàn bộ.
Lý do vì sao thì phải nói đến ngày hôm qua vì không thể ở bên cô 24/24 nên anh quyết định gắn camera trong phòng để cô có thể ở trong tầm mắt của anh.
Cho nên một màn vừa nãy giữa cô và mẹ con Dinh An anh coi như đã chứng kiến được hết.
- Tôi không làm phiền hai người chứ? - Bác sĩ Lưu từ ngoài cửa bước vào với sắc mặt không mấy tốt cho lắm
- Bác sĩ Lưu, anh mất ngủ sao? Nhìn anh sắp thành gấu trúc rồi - cô nói
- À mấy hôm nay bệnh viện có vài ca phẫu thuật nên nghỉ ngơi không được nhiều, không sao đâu
- Còn đổ lỗi cho bệnh viện chứ không phải cậu giận mèo nhỏ nhà cậu đến nổi vác đồ nên phòng làm việc mà ngủ luôn sao
- Cậu im lặng đi tên Dịch thiếu chết tiệt.
- Lưu Nhiên nghiến răng mà nói với anh.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi, truyện Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi , đọc truyện Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi full , Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi full , Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi chương mới