Sau khi ăn trưa, học sinh trở về bảo tàng. Giáo viên thông báo trước khi trở về, mỗi học sinh sẽ nộp một bản báo cáo ghi lại kết quả về chuyến đi hôm nay. Do đó học sinh được quay lại bảo tàng để quan sát tỉ mỉ hơn và viết báo cáo. Cả khối học sinh khối mười la ó than thở.
Miêu Miêu hậm hực nhìn bốn con người đang đi cùng nhau. Lucasta nhìn lên bức tượng vua Hải Mạn đang suy tư cảm thấy như thể đang phản ánh chính tâm trạng của bản thân vậy. Bức tượng sống động đang ở ngay trước mắt cô.
- Cậu trông rất mông lung, đang nghĩ gì thế? – Sherry cất tiếng hỏi.
- Tớ tự hỏi sau này chúng ta chết rồi thì sẽ ra sao nhỉ? Linh hồn sẽ đi đâu? – Lucasta trầm tư.
- Địa ngục. – Tiểu Phong đáp.
Hai người Ken và Sherry hơi khựng nghe câu trả lời từ Tiểu Phong.
- Tớ tưởng là có thiên thần tới dẫn chúng ta đi. – Sherry phát biểu.
- Không có thiên đường bao giờ. Điều cậu nghe thấy là từ các câu chuyện cổ tích truyền tai nhau.
- Nói thế tất cả chúng ta, đặc biệt là người tuyệt vời như tớ cũng sẽ bị đày xuống địa ngục á?
- Địa ngục là nơi phân xử trắng đen tốt xấu, và trừng phạt con người. Những linh hồn sống thiện lành hoặc đã chịu đủ trừng phạt sẽ tan biến.
- Cậu dựa vào đâu mà khẳng định về địa ngục. Nói như cậu thì chẳng ai thèm xuống địa phủ nữa, thà bám víu ở nhân gian cho xong. - Ken hờ hững lên tiếng.
Linh hồn bám víu ở nhân gian quá lâu sẽ quên đi đường xuống âm ti. Và trở thành ma dài ma dạc, thậm chí là oan hồn và ác ma.
Bỗng một tiếng la thất thanh vang lên:
- Có ma!
Lee hoảng loạn chạy kêu cứu. Học sinh xung quanh hoảng sợ la hét ầm ĩ theo. Giáo viên trấn tĩnh Lee lại.
- Em bình tĩnh lại, kể cho mọi người nghe chuyện gì vừa xảy ra.
- Ma...ma ở đằng kia... khu vực tài liệu. Em định lấy cuốn sách từ trên giá, nhưng chưa động vào sách bị rơi xuống đất. Em quay ra thì thấy... thì thấy... một cái bóng...
Mọi người đi đến khu vực chứa tài liệu, nhưng không có gì. Sách được đặt ngay ngắn trên giá. Hoàn toàn bình thường.
- Em mơ ngủ rồi Lee. Có lẽ do mệt quá. Em nên đi nghỉ ngơi.
Học sinh xung quanh cười ồ:
- Đồ nhát cáy! Ha ha!
- Không phải, em rõ ràng là thấy...
Không ai bận tâm đến lời của Lee, mọi người tản đi. Giáo viên đưa Lee đi kiểm tra.
Bốn người bạn ở lại. Lucasta nhìn quanh một lượt. Tiểu Phong và Sherry xem xét các giá sách.
- Các cậu tin mấy lời của tên nhát cáy đó à? - Ken lên tiếng.
- Không tin. - Lucasta thẳng thừng đáp. - Nhưng ở đây có khá nhiều tài liệu tốt có thể dùng để viết báo cáo.
Nói là vậy, nhưng sách trên giá trông khá bụi bặm và ít được lui tới.
Chuyến tham quan kết thúc, học sinh được đưa về trường.
Lucasta và Tiểu Phong không trở về nhà ngay. Hai người quay trở lại bảo tàng quốc gia. Bảo tàng lúc này đã đóng cửa.
Trời đã xế chiều. Lucasta lấy điện thoại ra xem lại ghi chú. Cô khai triển thuật cô đang luyện tập: Ánh nhìn xuyên thấu. Giống như việc học một kỹ năng mới, các chiêu chưa quen thường mất nhiều sức lực và tâm trí hơn cả.
Lucasta nhìn xuyên qua các bức tường và kệ bày trí đồ. Rồi cô lên tiếng với cậu. Ngay lập tức, Tiểu Phong dịch chuyển tức thời chặn đứng bóng ma.
Bóng ma trầm tĩnh, đôi mắt sâu thẳm y như bức tượng Lucasta đã dành nhiều thời gian ngắm nghía.
- Ngài là vua Hải Mạn. - Lucasta giật người theo phản xạ khi Tiểu Phong vừa dứt lời.
- Các ngươi nhìn thấy được ta. - Vị vua có vẻ bất ngờ nhưng không hề biểu lộ nét mặt ngạc nhiên.
Vua Hải Mạn đã là người của mấy trăm năm trước. Một con ma ở lâu trên trần thế sẽ không còn nhớ đường xuống âm tào địa phủ.
- Các ngươi là chiến binh công lý?
Tiểu Phong gật đầu, đáp lại:
- Đúng vậy thưa đức vua.
- Chúng tôi có thể được biết tại sao ngài lại ở đây không?
Vị vua lắc đầu.
- Ta không còn biết phải xuống âm phủ như thế nào nữa. Ta cần người chỉ lối.
Tiểu Phong đáp lại thành kính:
- Người sống không biết được đường xuống địa phủ. Ngay cả các chiến binh công lý. Người đã không còn nhớ đường thì mãi mãi sẽ phải lưu lạc tại nhân gian.
- Ta cũng biết vậy.
- Vấn đề là tại sao ngài lại trốn ở bảo tàng này, sau hàng trăm năm không ai biết chứ? Dù là vua đi chăng nữa thì linh hồn cũng không được phép tồn tại trên trần thế quá lâu. Trừ phi còn mối hận với nhân gian, nếu không linh hồn đã đi theo tiếng gọi của âm phủ ngay sau khi chết rồi! – Lucasta mất kiên nhẫn.
- Lucasta! – Tiểu Phong nhắc nhở. – Cậu sao bị kích động vậy. Đừng để cảm xúc xen vào.
Vị vua đã tồn tại hàng thế kỷ, vẫn giữ được sự điềm tĩnh ôn tồn nói:
‘’Là sự cố chấp của ta. Sau khi chết ta còn vương vấn tại nhân gian để ngày ngày theo dõi hoàng hậu. Ta muốn cùng đi tới địa ngục với hoàng hậu. Thế là ta cứ mãi ở trong hoàng cung. Hoàng hậu cũng không trách ta. Chúng ta những tưởng linh hồn của các chiến binh công lý sau khi chết đi sẽ có đặc ân. Nhưng khi nàng chết, linh hồn nàng liền tan biến, còn ta thì không thể nào đi tới âm phủ được nữa. Nàng và ta chỉ có thể nhìn nhau xa cách trong vô vọng.’’
Lucasta kinh ngạc, không thốt nên lời. Tiểu Phong lẳng lặng đáp:
- Đối với linh hồn tan biến là một đặc ân, vì sớm được giải thoát không cần phải chịu hình phạt của âm giới. Con người ai cũng có tội lỗi mà.
Vị vua hạ thấp giọng tiếp tục câu chuyện: ‘’ Ta lang thang hết triều đại này tới triều đại khác. Nhân gian thay đổi không ngừng. Cung điện của ta trở thành cái bảo tàng này. Ta ngày ngày sống trong lặng lẽ cô đơn, bị mắc kẹt ở đây hàng trăm năm qua. Thi thoảng cũng có chiến binh công lý phát hiện ra ta, nhưng khi nghe về ta, họ cảm thấy thương cảm và để ta ở lại đây. Một số còn đến đây trò chuyện cùng ta.’’
- Họ cũng không có cách gì khác để giúp ngài à?
- Họ cũng giống như các ngươi, không thể chỉ dẫn cho ta đường xuống âm ty.
Lucasta thẫn thờ. Một người bị mắc kẹt mãi một nơi, hơn nữa người yêu thương nhất trên đời cũng không thể ở bên. Tồn tại quá lâu xem ra là cực hình tàn khốc nhất. Đã chết rồi mà vẫn còn chịu giày vò.
- Thật sự không có cách nào giúp vua giải thoát à Tiểu Phong?
- Các chiến binh công lý từng gặp ngài không một ai có cách nào giúp ngài sao?
- Thực ra họ biết một cách nhưng không chịu giúp ta. - Vị vua nói.
- Ngươi sẽ giúp ta kết thúc âm hồn vô nghĩa này chứ? Ta sẽ rất cảm kích ân huệ của ngươi.
Lucasta vui mừng reo lên: - Là cách gì thưa đức vua?
- Không được! - Tiểu Phong thốt lên. - Thỏ Đế không làm đâu. Tôi cũng sẽ không làm.
Lucasta rối như mớ bòng bong: - Tại sao chứ? Cậu biết à?
- Tớ biết rồi. Bởi vì... - Tiểu Phong ngập ngừng trước lời tiếp theo.
Vị vua nhìn Tiểu Phong, lúc này Lucasta cảm thấy mình có thể nhìn ra cảm xúc đầu tiên trên khuôn mặt một màu ưu tư, vẻ mặt như cầu xin tha thiết.
- Làm ơn hãy giết ta!
Các chiến binh công lý không nỡ xuống tay với vị vua đã mang tới cuộc sống ấm no cho nhân dân và rất mực chung tình với người vợ của mình.
Lucasta nhìn nét mặt xúc động và khổ đau của vị vua, quay sang Tiểu Phong:
- Cậu giúp ông ấy đi! Cậu luôn tuân theo quy tắc mà!
- Ai mà xuống tay cho nổi với một vị vua đầy tôn kính được!
Lucasta khẽ giật lùi, nhận ra bản thân đã quên mất Tiểu Phong cũng là con người chứ đâu phải tảng băng.
Tiểu Phong kéo tay Lucasta, nhìn thẳng mặt vua mà nói:
- Không ai muốn ra tay với ngài đâu. Xin ngài hãy bảo trọng.
Tiểu Phong dùng dịch chuyển tức thời nhưng không thể di chuyển. Cậu nhìn lên đức vua uy nghiêm.
- Các ngươi đừng hòng được đi, trước khi thực hiện tâm nguyện của ta.
Vị vua đã sống hàng thế kỷ trên nhân gian, sức mạnh tích tụ được không ít. Hơn nữa, hai tân binh đang đứng trên lãnh địa của vua, không phải là đối thủ của ngài.
Tiểu Phong cầm tay Lucasta kéo ra gian ngoài, tìm lối ra cửa chính. Những bức tượng động đậy di chuyển xuống, chặt hai người lại. Đây đều là tài sản quốc gia, hai bạn trẻ không được phép làm vỡ. Lucasta luồn lách qua các bức tượng chạy qua, cô quay đằng sau thấy Tiểu Phong còn đứng ở sau đám tượng hổ lốn. Cứu cậu ta sau vậy, cô cần chạy trước đã. Cô quay lại thì ‘’binh’’, cô va phải hồn ma của nhà vua đang cường hóa bản thân lên. Cô ngã bệt xuống sàn.
- Au! – Cô ôm cái đầu.
Tiểu Phong lo lắng gọi:
- Thỏ đế!
Rồi cậu hướng thẳng mặt đức vua thuyết phục ngài:
- Chúng tôi mới chỉ là trẻ vị thành niên, chưa thể giúp ngài. Ngài huống chi làm khó chúng tôi.
- Chính cô gái này đã nói là ma thì không được phép tồn tại quá lâu trên trần giới. Tiêu diệt những hồn ma như thế này, đó là việc của chiến binh công lý. Các ngươi không thể thoái thác trách nhiệm.
Cậu vừa đi tới chỗ Lucasta vừa tiếp tục:
- Nếu ngài muốn tan biến, hãy để tôi liên lạc với đội chiến binh công lý ánh sáng. Họ mới đủ quyền hành để giúp ngài toại nguyện.
Vị vua đáp lại:
- Không. Ta muốn ngươi là người kết liễu ta. Ngươi hiểu rất rộng về ta. Ngươi đã dừng lại ở chỗ pho tượng của ta rất lâu và nói nhiều điều. Ta cảm nhận hai ta có điểm rất giống nhau. Nên ta muốn được kết thúc dưới tay ngươi, chàng trai.
Lucasta trố mắt. Tiểu Phong đã thăm tượng vua Hải Mạn rất lâu á? Cô nghĩ bản thân mình mới dừng lại ở pho tượng nhiều hơn cậu.
- Ngươi muốn ta nhắc lại câu hỏi của ngươi ngay tại đây không?
- Đừng! – Tiểu Phong thốt lên bối rối. – Ngài không được nói.
- Ngươi không muốn nghe câu trả lời từ ta sao?
Cậu đáp lại ngay tức khắc: - Không cần!
Lucasta nghe hai người đàn ông nói chuyện, chẳng hiểu mô tê gì, đầu rối như tơ vò.
- Cậu đã hỏi gì nhà vua thế?
Tiểu Phong làm ngơ câu hỏi của Lucasta. Nhưng nhà vua ôn tồn nói:
- Chàng trai này đã nói với ta những lời tâm sự về một người con gái không chịu hiểu nỗi lòng của một cậu trai, bỏ mặc cậu vui vẻ đi với một người con trai khác ngay trước mặt cậu.
- Đủ rồi!
Tiểu Phong ngạc nhiên vì người quát lên không phải bản thân cậu mà là Lucasta. Cô tiếp tục:
- Cô gái có quyền tự do của cô ấy. Không thể bắt cô gái suốt ngày quấn bên cạnh được, cậu trai nên hiểu chứ. Vì cậu trai cũng có lúc sẽ đi chơi bên cạnh các bạn nữ khác. Quan trọng nếu họ thực sự nghĩ về nhau thì sẽ cảm nhận được tình cảm của đối phương thôi.
Lucasta nhấn mạnh từng chữ cuối khi liếc nhìn sang Tiểu Phong ám chỉ đang nói cậu. Tiểu Phong thấy buồn nhưng cũng vui vui trong lòng, nhưng phần nghi hoặc: Lucasta hiểu điều vua và cậu đang nói tới thật sao?
Lucasta nhớ lại chuyến tham quan triển lãm của học sinh khối mười hôm nay. Sherry đã rời Tiểu Phong khi Giả Vương và Hải Mã tới chào hỏi cô bạn. Sherry có bỏ cậu một tí mà cậu đã nhặng xị hết cả lên, rồi đi than thở cả với pho tượng nữa, hết nói nổi. Sau này không biết lấy nhau rồi, Sherry có hạnh phúc nổi với cái tính ghen tuông này của cậu ta không. Lucasta chép miệng. Nhà vua lúc này nhìn Tiểu Phong mỉm cười:
- Có vẻ như ngươi không cần đến đáp án của ta nữa rồi. Nhưng ngươi không thể hoàn thành tâm nguyện của ta được sao? Ngươi hẳn rõ cảm giác cô đơn đau khổ đến thế nào mà.
Tiểu Phong ngập ngừng, cậu tiến thoái lưỡng nan trước lời khẩn nài của nhà vua. Cậu ngạc nhiên khi cô bạn bên cạnh cất lời thay cậu:
- Nói về sợ cô đơn, ngài hỏi nhầm người rồi. Tiểu Phong là siêu cấp cao lãnh, bình thường không thích nói chuyện với ai, không ai cần nói chuyện cũng không sao. Cậu ta chính là ẩn sĩ độc nhân mong muốn rời xa thế gian cắt đứt hồng trần chuyên tâm tu luyện.
- _- Tiểu Phong nhiếc mắt sang Lucasta, quả nhiên Thỏ Đế chả hiểu mô tê gì:
- Lời đó nên dành miêu tả cậu mới đúng.
Đức vua thở dài phiền muộn:
- Cuối cùng vẫn không có ai chịu giúp ta.
Lucasta quay sang Tiểu Phong, cậu khẽ cúi đầu trầm ngâm. Cô nhìn lên nhà vua, nét đau khổ nhăn nhó trên khuôn mặt của nhà vua. Cô đánh liều đưa ra quyết định táo bạo:
- Siêu thoát cho ngài không có gì khó. Có điều sẽ khiến ngài đau đớn!
Nhà vua và Tiểu Phong bàng hoàng nhìn Lucasta. Cậu ấy thực sự định…
- Ta còn gì đau đớn hơn được sao?
Không ngờ cô gái bên cạnh Tiểu Phong lại là người có thể giúp ngài siêu thoát. Ngài đã không nghĩ đến. Cô gái có thể hiểu được cảm giác của ngài?
Lucasta gật đầu với nhà vua. Cô cầm lightstick biến thành một thanh kiếm sắc bén. Đó là Thỏ Đế sao? Tiểu Phong rối bời nhìn cô. Lucasta trong trang phục đỏ, khuôn mặt sắc lạnh, ý chí đanh thép, đôi mắt không chút xót thương. Có thuyết phục thêm lời nào cũng không làm lung lay được cô.
- Khoan đã… - Tiểu Phong bàng hoàng, cảm thấy bản thân chưa kịp sẵn sàng đón nhận sự việc đang diễn ra.
Lucasta đã cầm kiếm đâm xuyên qua lồng ngực đức vua. Chỗ vết thương trên ngực dần biến mất rồi lan ra khắp cơ thể. Linh hồn ngài dần tan biến vào không gian. Đức vua nở một nụ cười mãn nguyện.
- Cảm ơn hai ngươi.
Lucasta hạ kiếm xuống. Thanh kiếm trở lại thành sợi dây chuyền nằm ngay ngắn trên cổ của cô.
- Ngạc nhiên ghê! Lần đầu tiên cậu chần chừ không ra tay với một oan hồn đấy!
Lucasta mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
- Tớ nghĩ tớ đã tìm ra đáp án cho cuộc đời của mình rồi.
- Ý cậu là sao?
- Không có gì.
Tiểu Phong hết biết nói nổi với kẻ ngốc bên cạnh:
- Tớ nhớ lại một vụ hồ sơ ghi chép về linh hồn vị vua còn ngự trị trong đất nước này. Mệnh lệnh ghi rằng cứ để nguyên cho ngài ấy. Không có ai muốn xuống tay với ngài. Nào ngờ cậu một kiếm đâm ngài ấy ngay tức thì.
Lucasta thảng thốt, lắc hai vai Tiểu Phong dữ dội, đầy tiếc nuối:
- Á! Sao cậu không nói sớm hả tên siêu cấp lạnh lùng này! Nếu biết thế có phải tớ đã giữ ngài ấy lại đàm đạo với ngài ấy rồi không?
- Cậu cho tớ nói chắc? Dù sao ngài ấy cũng đau khổ đủ rồi. Siêu thoát là giải pháp tốt nhất đối với ngài.
- Tớ cũng nghĩ vậy nên đã quyết định giúp đức vua thực hiện tâm nguyện.
Nỗi khổ hạnh của một kẻ cô độc. Cô nhớ lại những ngày tháng một mình trốn trong góc phòng. Đó là khi cô còn chưa mất đi người thân nào giống đức vua.
- Thế rốt cuộc cậu đã hỏi nhà vua cái gì đấy?
Biết ngay mà, cậu ta chẳng hiểu cái mô gì hết. Tiểu Phong hời hợt:
- Tự đoán đi!
- ???!!!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!