Cô vừa mới tắm xong, trong tay còn cầm quần áo, tóc đen nhánh rối tung tùy ý xõa trên vai. Phỏng chừng là tắm xong không kịp làm khô tóc, ngọn tóc còn mang theo vài phần ướt át, tùy ý rơi trên xương quai xanh, ngực cũng bởi vì những giọt nước mà như lúc ẩn lúc hiện.... Không có mũ rơm hay đồng phục thực nghiệm như ban ngày, trên mặt cũng không còn dính đầy bùn, cô vừa tắm rửa xong lộ làn da tự nhiên đỏ ửng, linh động phảng phất như nước, như anh đào mùa hè. Kỳ Nguyệt không phải kiểu xinh đẹp khiến người khác kinh ngạc, so với loài hoa không biết tên trên vách núi lại giống nhau, trải qua vô số bão tuyết phong sương, vết sẹo đầy người, lại như ngôi sao sáng, lấp lánh sáng lên, động lòng thiên chân...... Cố Hoài hoàn toàn không dự đoán được sẽ đụng phải hình ảnh này, biểu tình trực tiếp ngơ ngẩn, bất quá một cái chớp mắt, lập tức đưa điện thoại úp xuống. Kỳ Nguyệt cất quần áo, mặc áo khoác, sau đó lập tức cầm di động, kết quả liền phát hiện cuộc gọi chưa tắt, nhưng hình ảnh bên kia lại là màu đen.
Vì thế Kỳ Nguyệt thử thăm dò mở miệng: " Cái kia, Cố Hoài....... Cậu ngủ rồi hả?" " Cố Hoài......?" Thời điểm Kỳ Nguyệt cho rằng Cố Hoài đã ngủ, thất vọng chuẩn bị tắt điện thoại, hình ảnh rốt cuộc cũng sáng lên, màn hình xuất hiện mặt Cố Hoài. Cố Hoài: " Tôi đây." Nam sinh sắc mặt trước sau như một phong khinh vân đạm, chỉ có đuôi mắt dần dần nổi lên màu đỏ.....
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!