Lúc Tần Già Lam quay lại, trên bàn đã đặt sẵn một tờ đơn thỏa thuận ly hôn, Tần Già Lam không xem, mà ngồi đối diện với Phương Thiên Hãn.
Phương Thiên Hãn khẽ thở dài, đôi mày trùng xuống, như thể đang đau khổ cho cuộc hôn nhân đổ vỡ này.
Anh ta đẩy tờ đơn ly hôn đến trước mặt Tần Già Lam, nhỏ nhẹ nói: "Già Lam, chúng ta phải ly hôn thôi, em xứng đáng được tốt hơn, anh cũng hy vọng em vui..."
Tần Già Lam không nói gì, cứ nhìn anh ta như vậy, tim đập loạn xạ, trong đầu đang vang vọng tiếng nói kia.
Phương Thiên Hãn khó hiểu hỏi: "Già Lam, em có đang nghe anh nói không? Cứ níu kéo như vậy chỉ thêm vướng víu em thôi..."
Tần Già Lam nói: "Không có gì, tôi chỉ đang nhìn anh lần cuối với dáng vẻ của một con người."
"Hửm?" Phương Thiên Hãn dựa lưng ra sau, bất đắc dĩ kéo cà vạt trên cổ, "Vậy thì nhìn đi."
Anh ta rất bất lực, kết hôn dễ bao nhiêu, muốn buông bỏ phiền phức bấy nhiêu, tình yêu của người phụ nữ là một gánh nặng nặng nề.
Tần Già Lam đứng dậy đến bên cạnh anh ta, đột ngột tát lên mặt anh ta một cái.
Phương Thiên Hãn bị tát cho ngây người, bắt lấy tay của cô ta, không giả bộ dịu dàng nho nhã nữa, hỏi: "Cô làm cái gì đó, điên rồi hả? Mặc kệ cô định làm gì, nhất quyết phải ly hôn, không cần nói nhiều."
Tần Già Lam nói: "Không phải anh muốn ly hôn sao, một cái bạt tai cũng không chịu được hả?"
Vẻ mặt Phương Thiên Hãn lạnh lẽo, "Cho em tát một cái, là em đồng ý ly hôn phải không?"
Anh ta buông tay, trưng ra một bộ dáng "Thà chịu đánh còn hơn sống cùng cô", Tần Già Lam cũng không khách sáo, liên tiếp tát anh ta hai cái, còn cầm ly rượu vang trên bàn hắt lên đầu Phương Thiên Hãn.
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác như đống rác của anh ta.
Trong lòng Tần Già Lam thoải mái hả hê, lấy văn kiện từ trong túi xách ra, ném lên bàn, trên trang bìa viết rõ ràng mấy chữ to: Thỏa thuận ly hôn.
Cô ta nói: "Ly hôn cũng được, dùng đơn thỏa thuận của tôi."
Phương Thiên Hãn cầm bản thỏa thuận lên, lật từng trang một, chủ yếu là xem phần phân chia tài sản, toàn bộ tài sản của hai vợ chồng đều thuộc về Tần Già Lam, Phương Thiên Hãn không có cái gì, mà trước mắt hai người còn cùng gánh vác nợ nần của công ty.
"Cho dù không còn một xu dính túi tôi cũng phải rời xa cô."
Phương Thiên Hãn tính toán, nhanh chóng lôi bút máy ra, chỉ là không được chia tài sản thôi, Tần gia vốn cũng chẳng còn tiền.
Anh ta ký xong, vứt bao văn kiện xuống bàn, nói: "Đây là bản hợp đồng tôi làm, xem như ân tình cuối cùng tôi dành cho cô."
Tần Già Lam cười cầm lên đựng gọn, giọng nói trong đầu càng lúc càng rõ, "Đẩy anh ta một cái", "Đẩy anh ta xuống", cuối cùng thì hiện tại cô ta cũng đẩy anh ta xuống đáy rồi.
Kỳ thật, đẩy một cách sảng khoái thoải mái như thế, nhìn anh ta tự cho mình thông minh, nhìn anh ta chìm đắm trong ảo tưởng, rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Tần Già Lam nói: "Phương Thiên Hãn, mấy cái bạt tai này đã nghiền lắm, sau này sẽ không phải là tôi ra tay nữa."
Phương Thiên Hãn cười giễu cợt một tiếng.
...
Một lúc lâu sau, Tần Già Lam gửi tin nhắn cho Thích Nguyên Hàm.
Lúc đầu bám víu lấy không nỡ buông tay, giờ chỉ ký tên một cái, Tần Già Lam cảm thấy làm thủ tục gì cũng lâu, chỉ hận không phải chỉ xé giấy kết hôn là ly hôn được.
Tần Già Lam trả lời: [Gửi hợp đồng của cô cho tôi.]
Thích Nguyên Hàm lấy máy tính gửi cho cô ta một bản hợp đồng, cùng với hồ sơ mời thầu dự án, đầy đủ các loại văn bản, chỉ chờ thao tác của cô ta.
Tần Già Lam gửi đến câu hỏi: "Cô làm từ khi nào vậy? Nếu như tôi không biết phẩm chất cô ra sao, còn tưởng cô ăn trộm bản đồ thiết kế tổng thể của chúng tôi.]
Bản đồ thiết kế tổng thể...
Thích Nguyên Hàm nhìn về phía Diệp Thanh Hà đang tìm quần áo chuẩn bị đi tắm.
Thích Nguyên Hàm hỏi nàng, "Sao cô lại có được bản thiết kế tổng thể của Tần thị?"
Nghe giọng điệu của Tần Già Lam, cái đồ này lẽ ra thuộc nội dung bảo mật của công ty, không công bố ra bên ngoài, muốn lấy được cái bản đồ này là không dễ dàng gì.
"Cái này nha..." Diệp Thanh Hà híp đôi mắt, cầm khăn tắm lên, nói: "Chuyện này kể ra dài lắm, hay là, vừa tắm vừa nói chuyện?"
Thích Nguyên Hàm trả lời tin nhắn Tần Già Lam trên máy tính: [Bản đồ lộ trình du lịch, với cả kết quả khảo sát thực địa.]
Diệp Thanh Hà đi lại, cong người xem màn hình máy tính, tay đặt lên vai của Thích Nguyên Hàm, nói: "Không phải lần trước đã nói với chị rồi sao, bạn của em có quan hệ rất tốt với Phương Thiên Hãn, lấy từ phía anh ta đó.]
Diệp Thanh Hà nói bên tai cô rồi đi vào phòng tắm rửa, Thích Nguyên Hàm muốn nói thêm câu "Cảm ơn", ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khăn tắm của cô trong tay Diệp Thanh Hà.
"..."
Khoảng mười mấy phút sau, cửa bị gõ đùng đùng, rất gấp, còn mang theo một chút phấn khích, nghe giọng nói thì chắc là Chu Vĩ Xuyên.
Lần này ở khách sạn, Chu Vĩ Xuyên thông minh ra rồi, hắn dùng chứng minh thư của mình đặt phòng cho Thích Nguyên Hàm, sau đó lại lấy hai thẻ phòng từ bàn tiếp tân, hắn muốn vào phòng của Thích Nguyên Hàm thì dễ như trở bàn tay.
Thích Nguyên Hàm cau mày, nhìn về phía phòng tắm, đi đến đó gõ cửa.
Bên trong nước đang chảy tí tách, Diệp Thanh Hà tắt nước, hỏi: "Chị muốn vào tắm cùng sao?"
Nàng đang định trực tiếp mở cửa, ngược lại Thích Nguyên Hàm nắm chặt lấy tay nắm, không cho nàng nghịch loạn, nói: "Cô khóa cửa bên trong đi, Chu Vĩ Xuyên sắp lại đây rồi."
Diệp Thanh Hà cũng hơi hoảng, hỏi: "Không bảo anh ta đi được sao?"
"Không có khả năng."
Thích Nguyên Hàm cũng không tính đến bước này, Chu Vĩ Xuyên lấy được dự án chắc chắn sẽ khoe khoang với cô, với lại nhất quyết phải tìm bằng được cô, lần này mà không mở cửa cho hắn, nhất định hắn sẽ làm loạn. Thêm bản tính đa nghi của hắn, một khi đã nghi ngờ thì đúng là vô biên, có khi sau này ngày nào hắn cũng đến phòng của cô.
Thích Nguyên Hàm hỏi nàng, "Cô tắm xong chưa?"
Diệp Thanh Hà nói: "Trên người toàn là bọt xà phòng, cả sữa tắm lẫn dầu gội, đang định dội nước."
Chu Vĩ Xuyên bên ngoài cửa bắt đầu hò hét, "Vợ, em ở trong phòng đúng không, anh vào nhé."
Thích Nguyên Hàm đè nhỏ giọng nói: "Cô cứ khóa cửa bên trong trước, tôi ra ngoài xem sao, bất luận có như thế nào đi chăng nữa, cô cũng đừng ra ngoài."
Diệp Thanh Hà hỏi: "Anh ta phát hiện ra rồi vẫn không được ra ngoài?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi sẽ không để hắn phát hiện ra cô." Nói xong, cô cứ có cảm giác chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa, Chu Vĩ Xuyên đẩy cửa đi vào rồi.
Thích Nguyên hàm đóng cửa phòng ngủ, cau mày nhìn hắn: "Anh gấp gáp như thế để làm gì, không phải đang ra mở cửa cho anh đây sao?"
"A?" Chu Vĩ Xuyên vốn còn muốn phàn nàn Thích Nguyên Hàm mở cửa chậm, Thích Nguyên Hàm lại đánh đòn phủ đầu, vẻ mặt của hắn thay đổi, không dám nặng lời, nói: "Anh có chuyện vui muốn chia sẻ với em, có chút không đợi nổi, em nghe xong nhất định sẽ rất vui."
Thích Nguyên Hàm nói: "Anh có được dự án rồi?"
Chu Vĩ Xuyên hứ một tiếng, "Sao chuyện gì em cũng biết vậy?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Ngoài chuyện này ra, cũng không còn chuyện nào vui nữa."
Chu Vĩ Xuyên ngẫm nghĩ một lúc, "Cũng gần như vậy." Hắn nhếch mày nói, vẻ mặt rất phấn khích, lại gần toàn là mùi rượu, hắn nói: "Vừa rồi uống ít rượu với Phương Thiên Hãn, hắn ly hôn với Tần Già Lam rồi, là một người bạn anh phải đi an ủi anh ta."
Thích Nguyên Hàm cách xa hắn chút, nói: "Không chỉ có mùi rượu, còn có mùi hương nước hoa rẻ tiền."
Chu Vĩ Xuyên kéo áo lên ngửi, "Tên Phương Thiên Hãn này không tốt đẹp gì cả, anh ta thế mà còn gọi vài người đến phục vụ, lôi lôi kéo kéo, làm anh phiền chết đi được, chạy luôn rồi." Hắn nhìn Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Anh giữ mình trong sạch như thế, có phần thưởng gì không nha."
Thích Nguyên Hàm chỉ ờ một tiếng.
"Đừng không tin mà, cho em xem cái này." Chu Vĩ Xuyên lôi hợp đồng đưa ra, nói: "Này, giấy trắng mực đen, đợi làm xong thủ tục rồi, hòn đảo này chính là nhà của tụi mình."
Thích Nguyên Hàm cầm lấy ngồi trên sofa xem, Chu Vĩ Xuyên chống tay vào sofa, nói bên tai cô: "Mấy ngày này anh chạy đôn đáo khắp nơi vì em, anh mệt chết rồi."
Thích Nguyên Hàm đâm thọt hắn, nói: "Không phải anh chạy đôn đáo khắp nơi vì nhà họ Chu à, nếu như giành cho em thật, thì tại sao anh không để em tham gia vào dự án lần này? Nói thẳng ra, 99% là vì bản thân anh, còn em chỉ là thuận tiện mang theo."
Chu Vĩ Xuyên hiểu lệch hẳn, "Em xem, đợi đến khi anh đứng vững ở công ty, sau này có được công ty, không phải là em sẽ thành phu nhân của chủ tịch sao, cứ cho là anh vì bản thân mình, thì cũng là vì em, đừng giận mà."
Rất nhiều người, rõ ràng là đang vì bản thân mình, nhưng lại cứ nói những lời đẹp đẽ, giả vờ nói rằng vì người khác, để làm nổi bật lên lòng vĩ đại của họ.
Và Chu Vĩ Xuyên muốn dùng cách này để trói buộc Thích Nguyên Hàm.
Nhưng đáng tiếc Thích Nguyên Hàm luôn rất tỉnh táo.
Thích Nguyên Hàm lật xem hợp đồng, ngón tay rơi vào chỗ công ty kết nối, nói: "Cái này nhìn có vẻ không giống với tập đoàn Tần thị, anh đừng có mắc bẫy."
Chu Vĩ Xuyên vội vàng lật trang hợp đồng, ép ngón tay lên miệng, "Shh, chuyện này em cứ làm như chưa từng nhìn thấy, tóm lại chúng ta cứ có được hòn đảo là tốt rồi."
Xem thêm vài trang phía sau cũng không còn nội dung gì quan trọng, Thích Nguyên Hàm gập bản hợp đồng lại, nói: "Phương Thiên Hãn không phải loại người tốt đẹp gì, nếu lừa tiền vốn của anh đi, anh chết chắc."
"Yên tâm đi, anh ta vẫn còn tin cậy được." Chu Vĩ Xuyên cúi người, sáp lại gần Thích Nguyên Hàm, hơi rượu phả vào mặt của cô.
Thích Nguyên Hàm lùi tránh né, kéo giãn khoảng cách với hắn.
Chu Vĩ Xuyên ngồi ở nửa bên kia của sofa, hôm nay hắn có chuẩn bị mà đến, mượn men rượu hỏi: "Vợ à, hôm nay anh ở lại đây nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!