Editor: juno
"Má nó, cậu tự hợp tác với họ đi, anh mặc kệ! Cậu mau gọi Cố Ninh, báo với anh ấy anh không nhận việc này!" Lâm Dụ cất giọng run rẩy quát vào điện thoại.
Anh khoác áo mỏng, dáng điệu nhếch nhác, gió sân thượng vờn đến, lạnh đến độ nổi cả da gà.
"Hả? Sao vậy anh?" Mới giây trước Phương Khâm còn vùi trong mộng ngơi nghỉ, giây sau đã phải tiếp cú điện thoại hung dữ này, cậu chàng sốc tỉnh luôn.
"Còn sao nữa? Anh ngu, anh tự chui đầu vào rọ!" Lâm Dụ quệt chất lỏng nhớp nháp dây khắp mặt mày, chẳng biết là nước mắt hay nước mũi, mất mặt chết đi được.
Chuyện như thế ai nào dám nói ra, huống chi đầu dây kia còn là Phương Khâm.
Phương Khâm nghiêm túc khuyên nhủ: "Anh à, sếp Cố dặn dò em kĩ lắm, cơ hội hợp tác lần này không dễ có chút nào, nếu bên mình tự tiện rút thì họ sẽ..."
"Bọn họ muốn làm gì thì làm! Cố Ninh nổi nóng thì anh cho anh ấy cầm dao đến chém.
Anh thà mang cậu ăn xin gầm cầu còn hơn nhận tiền một kẻ chó đẻ!" Giọng Lâm Dụ rõ to.
"Anh thèm vào!"
"..." Trợ lý tiểu Phương vừa định hỏi mắc gì phải kéo cậu vào mấy chuyện đấy, bỗng có cuộc gọi khác, Lâm Dụ cúi nhìn, ra là Trịnh Phái Dương.
Vừa nhận điện thoại, chóp mũi Lâm Dụ bỗng xót xa đến lạ, nước mũi cứ chảy mãi, anh vờ ho để lấp đi tiếng nói oan ức trong mình.
Trịnh Phái Dương lo lắng tức thì: "Sao lại ho thế anh?"
"Không sao, gió thổi vào thôi."
"Anh cảm hả?"
Lâm Dụ tựa lưng vào bờ tường buốt giá, đáp những lời mông lung: "Hình như có chút, chắc mông anh cảm lạnh rồi..."
"Anh đừng nói vớ vẩn nữa.
Hai ngày nay chênh lệch nhiệt độ sáng đêm nhiều, tối anh nhớ đừng đi lung tung đâu đấy, ngồi trong phòng thôi.
Dạo này giao mùa thành ra dễ ốm lắm, em không ở cạnh anh được, lúc ra ngoài anh nhớ mang thuốc theo."
"Ừ, anh biết rồi." Cách một màn hình lạnh lẽo, nghe giọng nói dịu dàng thân thuộc của Trịnh Phái Dương, Lâm Dụ tựa tường từ từ trượt xuống, mông áp trên nền gạch men rét cóng, nhưng khoang ngực trái lại dâng chút ấm áp, sân thượng vơi đi cái giá lạnh.
Sao bỗng dưng nhớ Trịnh Lâm Lâm quá.
Lâm Dụ sụt sịt mũi: "Còn em thì sao? Có xin được tài trợ không em?"
Trịnh Phái Dương đáp: "Giống hệt như dự đoán, không thuận lợi chút nào.
Bọn họ cứ cắn mãi không buông, giờ em đành trở về thương lượng với bên phần cứng xem có hạ chi phí được không.
Đã đến bước này rồi, bao người dồn hết tâm sức vào, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ trên tay em được."
Giọng người bên kia bình tĩnh nhưng không giấu được sự mỏi mệt.
Lâm Dụ xoa mắt.
Mới ban nãy anh còn thấy mình khổ quá, giờ chỉ đau lòng cho Trịnh Phái Dương.
Giá anh không cách cậu ngàn dặm xa thì đã trao cậu một cái ôm rồi.
Trịnh Phái Dương lại hỏi: "Hôm nay anh chụp quảng cáo ổn chứ?"
Lâm Dụ chà mũi: "Ổn, ổn lắm em, mai chụp bữa cuối nữa là xong.
Em biết không, anh còn được chọn làm người đại diện cho ELI quý tiếp theo, không chừng sau này anh sẽ có thêm nhiều cơ hội như thế nữa."
"Thế thì tốt quá.
Mai em về rồi, anh nhớ ở nhà chờ em, đừng đến sân bay đón làm gì, kẻo lại trúng gió cảm."
"Được." Hiếm khi Lâm Dụ nghe lời thế, vừa bảo đã đồng ý ngay.
Sợ Trịnh Phái Dương phát hiện cảm xúc lạ của mình, anh bóp mũi nghẽn giọng nói vài câu xong đành cúp máy.
Gió trên sân thượng ùa vào ngày một hung tàn, vờn quanh khắp người anh, đâm thẳng vào xương tủy.
Lâm Dụ chôn đầu giữa đôi đầu gối, nghĩ đến bao người trời nam đất bắc, lúc ngẩng lên thì đã quyết lòng.
Anh rút di động gọi một dãy số.
Có lẽ Cố Ninh vừa nhận điện thoại báo tin của Phương Khâm, anh ta cất giọng dạy dỗ: "Đầu óc cậu úng nước à!? Hợp đồng ký hết rồi giờ cậu giở thói công tử gì thế? Cậu biết có bao nhiêu người chực chờ miếng mồi ngon này không, thế mà cậu đi kén cá chọn canh? Lại còn bảo anh xách dao đến chém cậu cơ đấy? Cậu mà không sửa cái điệu hồ đồ ngốc nghếch của mình thì không cần anh chém, kiểu gì cậu cũng tự nhảy lầu!"
Lâm Dụ vừa hay đang đứng cạnh lan can sân thượng, nghe tiếng mắng liên miên dội về, anh ghé mắt xuống dưới, xong vội lùi ra sau.
Lâm Dụ ngồi xổm: "Em biết chừng mực mà.
Em không gây phiền hà cho anh nữa đâu, ban nãy em nói bừa thế thôi."
"..." Cố Ninh chợt chẳng biết nên chửi sao nữa.
Lâm Dụ về đêm có chút yếu đuối, Cố Ninh về đêm cũng hiền hòa hơn.
Anh ta bình tĩnh lại thì hỏi: "Rốt cuộc là sao? Có chuyện gì xảy ra à?"
"Không có gì đâu anh.
Mai chỉ cần dành nửa ngày là xong vụ chụp ảnh, huống hồ em cũng ký hợp đồng rồi, em không làm gì bất lợi cho mình đâu."
Đầu bên kia vang tiếng bật lửa, Cố Ninh châm điếu thuốc.
"Dù sao đi nữa, cậu nên hiểu tuy chúng ta bán mạng làm việc nhưng chỉ cần cậu chần chờ một giây thôi, sẽ có người kéo cậu vào vũng lầy ngay.
Muốn đi theo cái nghề này thì phải biết nắm mọi cơ hội.
Miễn là có camera chĩa vào, chẳng ai quan tâm sau lưng cậu nhơ nhuốc bao nhiêu." Quý Ninh gẩy bụi trên ngón tay anh ta, "Cậu không sao thật chứ? Hay để anh kêu Phương Khâm đến đón cậu nhé?"
Lâm Dụ lắc đầu: "Không cần đâu ạ, cũng trễ rồi, để cậu ấy nghỉ ngơi."
TV trong phòng vẫn đang bật, tựa như chưa có trò hoang đường nào vừa xảy đến.
Lâm Dụ ngồi trên giường nhìn cặp đùi hứng gió đêm đến đỏ ửng của mình.
Thôi, Cố Ninh nói đúng, nếu bán mình được cái giá này thì nằm mơ cũng cười tỉnh.
— Nổi danh độ còn trẻ, đường sự nghiệp thuận xuôi, mấy thứ này đều phải trả giá mà thành.
Trên đời làm gì có kẻ nào há mồm chờ được sung.
Mãi đến giờ anh mới va vấp những chuyện này âu đã rất may rồi.
Kẻ khốn có là gì, không đấm được thì phải phang hắn một cước rồi hẵng bỏ chạy.
Bạn đang đọc bộ truyện Antoine Trên Mây tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Antoine Trên Mây, truyện Antoine Trên Mây , đọc truyện Antoine Trên Mây full , Antoine Trên Mây full , Antoine Trên Mây chương mới