Đạo diễn Tần cùng với bà Tần xuất phát đến chùa Thanh Sơn.
Khi xuất hiện trong đám tang của bà cụ Tần, Trường Tuế đã được chú ý đến nên cô được nhiều người biết đến hơn. Bộ phận truyền thông của công ty cũng nắm bắt cơ hội này kết hợp với đạo diễn Tần và Tần Nhất Xuyên thực hiện một số hoạt động tiếp thị, khiến cho Trường Tuế trở thành một nhân vật mới chưa được ra mắt mà đã có mức độ nổi tiếng nhất định.
Công ty đã đăng ký cho cô ấy một tài khoản Weibo, bài viết đầu tiên đăng lên Weibo đó là: Xin chào mọi người, tôi là Khương Trường Tuế, xin mọi người quan tâm đến tôi nhiều hơn.
Hình ảnh kèm theo là bức ảnh được Bàn Tử chụp từ phía sau cho Trường Tuế khi cô đang đi dạo dưới bóng cây.
Trong thời gian chỉ có ba ngày, đã có gần một trăm ngàn người hâm mộ.
Số người hâm mộ này không phải do công ty bỏ tiền mua cho cô ấy mà do Bàn Tử đã đưa địa chỉ truy cập Weibo của Trường Tuế cho Tần Nhất Xuyên.
Mặc dù Bàn Tử không yêu cầu Tần Nhất Xuyên tuyên truyền cho cô ấy, chỉ nói cho anh ta biết đây là địa chỉ truy cập Weibo của Trường Tuế.
Nhưng Tần Nhất Xuyên đã bấm like và chia sẻ. Trước khi chia sẻ, anh ta đã vắt óc suy nghĩ nên kèm theo caption gì để tăng độ hot, anh ta do dự mãi, cuối cùng chỉ kèm theo biểu tượng là một cái đầu chó.
Tần Nhất Xuyên đã đăng ký tài khoản trên Weibo từ lâu, thỉnh thoảng cập nhật một vài hình ảnh hằng ngày trên Weibo. Anh ta có hơn sáu triệu lượt người theo dõi, lượng like và bình luận thậm chí còn gần bằng các ngôi sao nổi tiếng. Anh ta rất lười biếng, trên Weibo thỉnh thoảng chỉ cập nhật một vài hình ảnh thường ngày. Mặc dù có một vài người bạn là nghệ sĩ nhưng bình thường anh ta cũng không bao giờ chia sẻ quảng bá Weibo cho bất cứ ai. Nhưng lần này, anh ta đặc biệt chia sẻ bài viết trên Weibo của Trường Tuế, rõ ràng là đang giúp cho cô tuyên truyền. Chuyện này làm cho dư luận và tất cả người hâm mộ, kể cả dân mạng thích hóng hớt drama thêm tò mò về mối quan hệ giữa Trường Tuế và anh ta.
Vì mối quan hệ giữa cô với Tần Nhất Xuyên và đạo diễn Tần, tiền đồ trong tương lai của Tường Tuế sáng sủa hơn, thậm chí có không ít kịch bản đã chủ động tìm đến cửa.
Nhưng điều khiến cho Bàn Tử phấn khích nhất là nhận được cuộc điện thoại gọi đến thử vai của Từ Nghiêu.
……
Bàn Tử từ sáng sớm đã lôi Trường Tuế từ trong chăn ra khỏi giường, sau đó lái xe chở cô đến buổi thử vai.
Vòng thử vai đầu tiên rất đơn giản, chỉ là đoạn thoại đơn giản để diễn viên tùy ý phát huy.
Người phụ trách vòng này chính là phó đạo diễn, nếu vòng thử vai này được thông qua, tiếp theo sau đó sẽ đến vòng phỏng vấn trực tiếp đến từ đạo diễn Từ Nghiêu.
Kịch bản được đưa ra ngay tại chỗ, Trường Tuế có thời gian là nửa tiếng để chuẩn bị.
Bàn Tử sợ làm phiền Trường Tuế nên đi ra ngoài hành lang hút thuốc.
Trước đó, công ty đã sắp xếp cho Trường Tuế học một khóa diễn xuất trong mấy ngày. Điều khiến người ta ngạc nhiên đó là mặc dù Trường Tuế là người mới từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với diễn xuất, nhưng cô lại có kỹ năng nhập vai chỉ trong mấy giây rất đáng kinh ngạc.
Chỉ cần cô đọc xong kịch bản thì cô ấy nhanh chóng đã có thể nhập vai. Khoảnh khắc khi cô bắt đầu đọc lời thoại trong kịch bản, cả người cô dường như đã biến thành nhân vật trong kịch bản đó, cảm xúc và thần thái của cô ấy thể hiện đầy đủ tính cách nhân vật được viết ra trong kịch bản.
Bàn Tử cũng không biết làm thế nào mà Trường Tuế có thể làm được như vậy, có lẽ là do tài năng thiên bẩm của cô ấy.
Bàn Tử lần đầu tiên cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là “Ông trời ban thưởng đồ ăn”.
Bàn Tử không biết vì sao nhưng Trường Tuế thì lại biết.
Điều này xuất phát từ thể chất dị thường của cô, giống như cô có thể tiếp nhận được ký ức của Lâm Ngọc Nhu, cô có thể cảm nhận được ký ức của những hồn ma khác. Trong khi tiếp nhận ký ức của những hồn ma đó, cô cũng có thể cảm nhận được cảm xúc và phản ứng của họ ở từng những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời. Loại cảm giác này được gọi là “sự đồng cảm”.
Những ký ức và cảm xúc này được lưu lại ở một khu vực nào đó trong bộ nhớ của Trường Tuế.
Khi Trường Tuế cần chúng, thì cô có thể lục lại những ký ức đó và sử dụng nó bất cứ lúc nào.
Trong đầu cô đã lưu giữ những ký ức về cuộc đời của rất nhiều người, bao gồm cả niềm vui lẫn nỗi buồn, sự sinh ly và cả tử biệt của họ.
Cô không gặp khó khăn gì khi kết nối cảm xúc giữa các nhân vật do mình thủ vai, đồng thời hòa quyện chúng vào với cảm xúc của chính mình.
Trường Tuế ngồi trên ghế đối diện với phó đạo diễn, cô dùng ngữ điệu bình tĩnh nói ra những câu thoại trong kịch bản. Giọng điệu của cô bình thản biết bao nhiêu, kết hợp với đôi mắt đượm buồn mang nhiều nỗi bi thương, cô nói xong, khóe miệng khẽ nhếch lên, đồng thời nước mắt cũng từ từ lăn xuống…..
Phó đạo diễn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào mặt Trường Tuế rồi im lặng một lúc lâu, sau đó quay đầu hỏi Bàn Tử: “Cô ấy trước đây thật sự là chưa từng học qua lớp diễn xuất nào cả à?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!