Trong lúc Lưu Doanh vẫn còn đang choáng váng thì Trường Tuế đã nói lời chào tạm biệt cô, sau đó đẩy cửa bước vào.
Lưu Doanh vẫn còn đang đứng ở con ngõ nhỏ, trong vô thức cô đưa tay sờ lên chiếc bùa hộ mệnh trên ngực, trong bóng đêm tối tăm vẻ mặt cô ấy bị che lấp không nhìn rõ.
Tài xế đang ngồi trong xe đợi mãi, một lúc sau vẫn chưa thấy Lưu Doanh lên xe liền bước xuống xe hỏi cô, lúc này Lưu Doanh mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt bối rối liếc nhìn cánh cửa rồi xoay người lên xe rời đi.
……
Tần Diệu Văn bây giờ cực kỳ tin tưởng Trường Tuế, ngay cả ngày đầu tiên bấm máy quay phim, ông cũng đặc biệt hỏi thăm Trường Tuế.
Bà Tần cũng nói cụ thể với Trường Tuế trên WeChat rằng sau khi bàn bạc với gia đình, bà đã quyết định không bán căn nhà đó đi.
Vốn dĩ nơi đây là hiện trường của một vụ án mạng nên ngôi nhà này cũng coi như là một hung trạch* rồi.
* Hung trạch: Là nơi không ai muốn ở và dám ở, là một nhà đầy hung khí.
Ngày đó, cảnh sát từ trong ngôi nhà này đào ra được hai bộ hài cốt, cộng thêm bà cụ Tần cũng vừa qua đời trong chính ngôi nhà này.
Hàng xóm quanh khu vực đó cũng đồn thổi, không biết căn nhà này đã bị lời nguyền gì.
Cho dù là tính đến chuyện bán nó đi thì cũng chưa chắc đã bán được nó. Nếu bán được, e rằng cũng bị lỗ rất nhiều.
Hơn nữa, Trường Tuế nói rằng tất cả “những thứ bẩn thỉu” trong nhà đã bị đuổi sạch ra ngoài, cô ấy còn nói rằng căn nhà này có phong thủy rất tốt, có thể trấn áp được tà khí trong ngôi nhà. Hơn nữa căn nhà này đối với họ mà nói, họ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết với nó. Vì thế họ liền dứt khoát giữ lại không bán nữa.
Đoàn làm phim sau khi khởi quay, vì suy xét đến việc Trường Tuế là một người mới thuần túy, cho nên Tần Diệu Văn đã yêu cầu Trường Tuế đến đoàn phim trước mấy ngày để làm quen với cách làm việc của đoàn phim như thế nào.
Trước khi Trường Tuế gia nhập vào đoàn làm phim, Bàn Tử đã tuyển cho cô một trợ lý.
Trong tay Bàn Tử còn dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ khác, cho nên Bàn Tử đã tuyển riêng cho Trường Tuế một trợ lý đi theo để chăm sóc cho cô trước.
Trợ lý là một cô gái hơn Trường Tuế hai tuổi, tên là Trương Nhã Đình.
Diện mạo của cô ấy cũng rất thanh tú, ăn mặc theo kịp với xu hướng thời trang hiện nay. Tính ra thì cô ấy cũng là một mỹ nhân, khi cô ấy đi cùng với Trường Tuế, nếu không nhìn mặt, thì trông cô ấy giống một ngôi sao hơn.
Trường Tuế luôn mặc các loại áo phông dài tay, hoặc áo hoodie kín đáo. Bởi vì thể chất của cô không thể phơi nắng trong thời gian dài cho nên cô có thói quen thường xuyên mặc áo dài tay.
Đi theo đoàn phim, Trường Tuế không dùng đến chiếc vali mà Bàn Tử đã chuẩn bị cho cô, thay vào đó cô mang theo chiếc ba lô to màu đen của mình. Bản thân trợ lý cũng mang theo hai chiếc vali nên cô ấy cũng không có ý định sẽ mang ba lô giúp cho Trường Tuế.
Từ khi còn là một đứa trẻ Trường Tuế đã có thói quen tự mình làm những việc riêng cho mình mà không cần ai giúp đỡ, và cũng cảm thấy điều đó không có gì là sai.
Mặc dù công ty rất xem trọng đến việc phát triển hình ảnh trong tương lai cho Trường Tuế nhưng công ty cũng có hơn chục nghệ sĩ khác, Trường Tuế dù sao cũng chỉ là một người mới vào nghề, nếu chiếu cố cho cô ấy quá mức sẽ khiến các nghệ sĩ khác trong công ty tỏ ra không hài lòng.
Vì vậy công ty cũng không cấp xe riêng cho Trường Tuế, tài xế lái xe chở Trường Tuế đến khách sạn nơi đoàn làm phim ở liền rời đi.
Trương Nhã Đình kéo hai chiếc vali của cô ấy đi phía trước. Hôm nay trời nhiều mây, Trường Tuế cũng không cầm dù, cô chậm rãi đi phía sau với chiếc ba lô mang trên lưng.
Khi Trường Tuế vừa đến trước cửa khách sạn liền chạm mặt Triệu Thần An cùng hai người trợ lý của anh ta, lần lượt bước ra khỏi cửa khách sạn.
Trường Tuế mang trên lưng một chiếc ba lô có kích thước còn to hơn cả người cô ấy, thật sự quá dễ nhận ra. Hơn nữa cô còn ăn mặc rất giản dị, trông cô ấy không giống như một diễn viên đang tham gia đóng phim mà giống với một người đi du lịch ba lô quanh năm. Mặc dù trợ lý của Triệu Thần An không quen biết cô nhưng vẫn ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô ấy, chủ yếu là vì thân hình cô quá bé nhỏ mà lại có thể mang một chiếc ba lô to như vậy, nhìn vào cũng cảm giác rất nặng nề.
Trường Tuế nhìn thấy Triệu Thần An, bước chân liền dừng lại rồi nở một nụ cười với anh ấy: “Chào Thầy Triệu.”
Khi Triệu Thần An nhìn thấy Trường Tuế, rõ ràng bước chân của anh ấy có vẻ chậm chạp hơn, sau đó dừng lại, khẽ gật đầu hỏi: “Sao chỉ có một mình cô ở đây? Người trong công ty cô đâu hết rồi?” Nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho người trợ lý bên cạnh.
Trợ lý lập tức bước tới trước nói: “Đưa ba lô cho tôi, tôi sẽ mang lên giúp cô.”
Mặc dù chiếc ba lô này đối với cô mà nói cũng không phải là quá nặng nhưng Trường Tuế cũng không từ chối lòng tốt của Triệu Thần An, cô dỡ chiếc ba lô xuống và đưa cho trợ lý của Triệu Thần An, sau đó nói: “Trợ lý của tôi đã lên trước rồi.” Rồi nói với người trợ lý: “Ba lô của tôi hơi nặng.”
“Không sao, tôi xách được mà.” Trợ lý nói rồi cầm lấy ba lô của Trường Tuế. Anh ta vốn cho rằng chiếc ba lô này sẽ không quá nặng, dù sao thì Trường Tuế trông yếu ớt như vậy thì cũng không thể nào mang một chiếc ba lô quá nặng. Kết quả là khi anh ta vừa nhận lấy chiếc ba lô, thì cả người anh ta đã bị sức nặng của ba lô nhấn chìm, tức khắc sắc mặt của anh ta liền đỏ bừng, có chút xấu hổ.
Triệu Thần An liếc mắt nhìn, sau đó nói với Trường Tuế: “Anh ta đưa cô lên, tôi đi trước.”
Triệu Thần An liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó bước ra ngoài.
Người trợ lý giúp Trường Tuế mang ba lô lên đến tầng mười tám, kết quả là Trương Nhã Đình không có ở đó.
Phòng khách sạn mà Trường Tuế ở là loại phòng Deluxe, còn phòng của trợ lý là phòng Standard, hai người không ở cùng một tầng. Trường Tuế nghĩ rằng Trương Nhã Đình cần lên phòng mình trước để cất hành lý, liền nói với trợ lý của Triệu Thần An đặt ba lô của cô ở trước cửa là được rồi.
Trợ lý của Triệu Thần An giúp cô đặt ba lô ở trước cửa rồi rời đi trước.
Trường Tuế đứng ở cửa chờ Trương Nhã Đình, đợi mười phút cũng không thấy cô ấy đi lên.
Cô không có cách gì để liên lạc với Trương Nhã Đình, lại không biết cô ấy ở phòng nào nên chỉ có thể đứng một chỗ chờ cô ấy, kết quả Trương Nhã Đình thì không thấy đâu, thay vào đó người cô gặp lại là Hạ Luật.
Hạ Luật một mình bước ra từ phòng bên cạnh phòng của Trường Tuế.
Anh ta mặc một chiếc áo hoodie màu đen, như thể anh ta vừa mới ngủ dậy còn chưa được sửa soạn, tóc tai rối bù. Khoảnh khắc nhìn thấy Trường Tuế, anh ta có chút sửng sốt, nhưng rồi anh ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng đi, ngang qua Trường Tuế mà trên khuôn mặt không chút biểu cảm nào.
Ngay khi anh ta sắp đi ngang qua người cô, Trường Tuế đột nhiên gọi tên anh ta: “Hạ Luật.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!