Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 43: 43


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đi ra từ biệt thự Đông Khê, Giang Thừa lên xe liền gọi điện cho Lục phu nhân.

“Dì, cháu không biết Hành Sâm có tin người phụ nữ trong ảnh là Thẩm Thấm không, nhưng cậu ấy muốn đến Hồng Kông một chuyến, hẳn là tin, dù sao qua hơn mười năm, dung mạo của một người thay đổi là rất bình thường.” Giang Thừa thấp giọng nói, “Chỉ là cháu không biết Hành Sâm gặp Diểu tiểu thư kia có thể có suy nghĩ như dì đoán không thôi.”

Giang Thừa là bạn tốt nhiều năm của Lục Hành Sâm, hai người từ khi bắt đầu biết chuyện đã chơi chung với nhau, hiện tại thấy Lục Hành Sâm cố chấp như thế, trải qua cuộc sống như sư khổ hạnh, anh cũng rất đau lòng.

Cho nên, khi Lục phu nhân tới tìm anh, hi vọng anh có thể giúp đỡ, anh đồng ý mà không phân suy nghĩ nhiều.

Lục phu nhân trong hai năm qua vẫn luôn đang tìm kiếm người có dung mạo tương tự Thẩm Thấm, mấy tháng trước cuối cùng cũng tìm thấy Diệp Như Thu ở Hồng Kông, Diệp Như Thu xem như là người giống Thẩm Thấm nhất hiện tại, ở chỗ có ánh sáng mờ sẽ giống nhau tới chín phần.

Tuổi tác thật của Diệp Như Thu nhỏ hơn Thẩm Thấm hai tuổi, từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, dựa vào mẹ làm giúp việc làm công khắp nơi chống đỡ, Lục phu nhân gần như không phí tí sức nào đã thuyết phục Diệp Như Thu, mấy tháng này Diệp Như Thu đã tập làm quen với cách ăn nói, cư xử của Thẩm Thấm.

Lục phu nhân cảm thấy, lấy sự chú ý của con trai với Thẩm Thấm, mười mấy năm qua thằng bé trôi qua ra sao, người làm mẹ như bà đều thấy rõ trong mắt, hiện tại xuất hiện một đồ giả, có lẽ con trai bà cũng sẽ trầm luân trong loại tưởng tượng này thôi.

Đương nhiên Lục phu nhân không quá để ý loại người không có bối cảnh, không học thức như Diệp Như Thu, Diệp Như Thu lớn lên trong phố xá lớn, ham hư vinh, không phóng khoáng, Lục phu nhân chỉ tính toán để Diệp Như Thu ở bên cạnh con trai một thời gian, Diệp Như Thu cũng không thông minh, bản tính của cô ta nhất định sẽ bị nhìn thấu, cho đến lúc đó, con trai sẽ chán ghét, Diệp Như Thu lớn lên lại càng giống Thẩm Thấm, con trai liền càng dễ buông tay.

Chơi chán, trầm mê đủ rồi, con trai bà nhất định sẽ bứt ra, đến lúc đó bà sẽ sắp xếp cho con trai bà một người phụ nữ khác, một người môn đăng hộ đối, phù hợp thân phận Lục thái thái.

Lục phu nhân rất nắm chắc: “Con của dì dì hiểu rõ, Tiểu Thấm đã chết, người sống cần phải sống thật tốt, dì nghĩ, Tiểu Thấm trên trời có linh, nhất định cũng hi vọng Hành Sâm có thể trôi qua hạnh phúc.”

Giang Thừa lại không lạc quan như Lục phu nhân.

Người đã chết, hình tượng của cô sẽ càng bị người sống làm đẹp hơn. Nếu như Hành Sâm có thể dễ bị lừa như vậy, cần gì phải phí thời gian mười năm này?

Nhưng cũng đã nhờ đến tận chỗ em, anh cũng muốn vì bạn tốt thử một lần, hi vọng Diệp Như Thu kia có thể làm cho Hành Sâm buông tay.



Lạc Thư Nhan đưa cho Đường Vũ băng nhạc, Đường Vũ đặc biệt thích.

Trước đó dù có ma ma Đường Vũ tận tâm chỉ bảo, hận không thể cầm roi đánh cậu ấy, cậu ấy cũng không muốn thay đổi hành động còng lưng, sau ngày Lạc Thư Nhan nói đó, lại tìm mấy topic nữ minh tinh xinh đẹp, nói cho cậu ấy, tự tin mới là một loại đẹp, cậu xem, ngực những nữ minh tinh này cũng rất lớn nha, có xấu đâu, người khác muốn còn không được, còn muốn đi làm nâng ngực đấy.

Bởi vì biểu cảm với giọng của Lạc Thư Nhan khi nói lời này đều rất chân thành, mà lại ánh mắt cũng hâm mộ, Đường Vũ liền tin cô.

Mặc dù Lạc Thư Nhan mới chuyển trường tới bên này một năm, nhưng thành tích cô tốt, tướng mạo xinh đẹp, nhân duyên lại tốt, là bạn nữ xinh đẹp nhất trường, Đường Vũ cảm thấy, lời cô nói nhất định là thật, nghĩ đến mình cũng có thứ khiến Lạc Thư Nhan hâm mộ, cô liền cúi đầu nhìn ngực mình, ngay cả chút phiền não cũng không còn, lưng lặng lẽ thẳng lên.

Đường Vũ cũng đưa Lạc Thư Nhan một tấm thiệp âm nhạc chúc mừng.

Trong suốt các kỳ thi lớn nhỏ trong thời học sinh, kỳ thi tiểu học và trung học cơ sở chắc chắn không quan trọng lắm, không thể so sánh với kỳ thi vào cấp ba và kỳ thi vào đại học, nhưng học sinh lớp 6 cũng biết rằng lần khai giảng sau có lẽ các bạn học xung quanh sẽ không còn giống hiện tại. Do đó, việc viết thư cho bạn cùng lớp và tặng quà đã trở nên phổ biến.

Quà tặng nhiều nhất là thiệp chúc mừng.

Có nhạc với không có nhạc rất khác nhau, đưa cho bạn chơi thân, đương nhiên là có nhạc, chơi bình thường, cũng chỉ có thể nhận được thiệp bình thường không có tý nhạc lạ tai nào.

Nhân duyên của Lạc Thư Nhan tốt, thu được một xấp thiệp chúc mừng to.

Cái cô không ngờ tới là, Thẩm Yến cũng nhận được rất nhiều thiệp chúc mừng, đại đa số đều là bạn nữ tặng.

Nghĩ lại tình huống như vậy cũng bình thường, Thẩm Yến không chỉ có dv ngoài tốt, còn có hào quang học sinh giỏi, có bạn học nữ thích cũng không lạ.

Tối hôm đó, Thẩm Yến đến tiệm sách mua một tấm thiệp chúc mừng đặc biệt ngoài sức tưởng tượng, nghe ông chủ nói là bán chạy nhất, cậu mua thiệp chúc mừng xong về phòng, đang chuẩn bị cầm bút viết, đột nhiên nảy ra ý tưởng, bút từ tay phải đi tới tay trái, không phải cậu thuận tay trái, muốn dùng tay trái viết chữ, là hi vọng Lạc Thư Nhan không muốn phát hiện cậu tặng thiệp chúc mừng.

Kỳ thật cậu cảm thấy đưa thiệp chúc mừng cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng những người khác đưa cho Lạc Thư Nhan thiệp chúc mừng, cậu ấy nhận được cũng rất vui vẻ, vậy thì cậu liền cố mà làm một phần đem tặng đi.

Thẩm Yến tuổi còn nhỏ, chữ viết đã nhìn rất đẹp, ngay cả giáo viên cũng đem cậu ra khoe, quyển vở sạch sẽ, khiến mắt người sáng lên.

Cậu dùng tay trái viết từng chữ từng chữ ——

【 vĩnh viễn vui vẻ, vĩnh viễn vui vẻ. 】

Tay trái viết chữ, cùng không giống tay phải viết chữ, cho dù là Thẩm Yến viết xong, cũng vẫn có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cậu lại nghĩ, Lạc Thư Nhan chắc chắn không nhìn ra, yên tâm rồi.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Yến tặng thiệp chúc mừng trong năm nay, cũng là một tấm duy nhất.

Chỉ tiếc, Lạc Thư Nhan nhận thiệp chúc mừng cũng nhận đến mỏi tay, một tấm thiệp không bao nhiêu chữ này cũng bị cô để qua một bên không chú ý, bị cô đặt trong ngăn kéo, chung một chỗ với thiệp của những bạn học khác.



Một ngày trước kỳ thi lên trung học cơ sở.

Không đủ số lượng giáo viên, lại quen thuộc đem loại chuyện này đều giao cho học sinh, thế là, học sinh tiểu học lớp sáu vui vẻ khiêng bàn học đến một phòng khác.

Bàn học trong trường học, có học sinh dùng dao nhỏ của gọt bút chì khắc chữ “chào” lên bàn, cũng có mấy học sinh nghịch ngợm dùng bút xóa viết “XXX chuyên dụng”.

Thẩm Yến ngoại trừ chuyển bàn còn phải giám sát các bạn học bố trí trường thi, có một cái bàn bị bỏ ngoài hành lang, lúc ra ngoài chuẩn bị chuyển cái bàn học này vào, chỉ thấy trên mặt bàn học dùng bút bi đen viết một hàng chữ —— Lạc Thư Nhan mình thích cậu.

Mặt cậu không thay đổi nhìn chằm chằm hàng chữ này, lấy bút xóa từ bên cạnh cặp sách ra, vô cùng quả quyết bôi lên, cho đến khi hoàn toàn che lại.

Bạn đang đọc bộ truyện Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm tại truyen35.shop

Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến đều đã hẹn, ai chuyển xong bàn học trước sẽ chờ dưới bồn hoa cạnh khu dạy học, ngày mai sẽ phải đi thi, Thẩm Thanh Nhược hôm nay cũng tan làm sớm chuẩn bị làm món sở trường để động viện bọn nhỏ, vốn dĩ Lạc Thiên Viễn muốn dẫn bọn nhỏ ra ngoài ăn hải sản, nhưng Thẩm Thanh Nhược không đồng ý, nếu là ngày thường thì không sao, ăn ở ngoài trước đêm thi lỡ bị đau bụng rồi ảnh hưởng phát huy thì sao? Lạc Thiên Viễn cảm thấy rất có lý, chỉ có thể xếp tiệc hải sản đến sau buổi thi.

Lạc Thư Nhan chuyển bàn học xong nhanh hơn Thẩm Yến, nói chuyện với bạn học một lúc lâu, liền đeo cặp sách đi đến bồn hoa, đến bồn hoa, Thẩm Yến còn chưa tới.

Cô cũng không vội vàng, ngồi cạnh khóm hoa chờ.

Nào biết được không đợi được Thẩm Yến, ngược lại chờ đến một bạn nam lớp một hay nghịch ngợm gây sự Trần Thịnh Vân.

Thành tích Trần Thịnh Vân không phải rất tốt, luôn ở hạng chót, bình thường nhìn cách cậu ăn mặc, có thể đoán ra là gia đình có điều kiện, cha mẹ đều bận làm ăn, cậu chỉ thấp hơn Thẩm Yến một chút, bình thường rất nghịch ngợm, bài tập chưa từng đúng hạn giao, giáo viên cũng không thể ép cậu.

Lạc Thư Nhan thấy Trần Thịnh Vân hình như đang đi về phía mình, cô nhanh chóng đứng lên, còn tưởng có ai tìm cô.

Nào biết được Trần Thịnh Vân đi đến trước mặt cô lại không lên tiếng.

Lạc Thư Nhan không đoán được bạn học này tìm mình làm gì, lúc đang chuẩn bị hỏi, Trần Thịnh Vân lấy túi giấy đưa cho cô, không biết có phải hay không là bởi vì làn da có chút đen không, không nhìn ra cậu đang đỏ mặt, chỉ biết không kiêu ngạo như mọi khi, còn có chút ấp a ấp úng, “Lạc, Lạc Thư Nhan, trước đó mình nhìn thấy sinh nhật của cậu trên ghi chép của bạn học.”

Ừm, sau đó thì sao?

Trần Thịnh Vân không dám nhìn cô: “Lúc đến sinh nhật cậu bọn mình đều nghỉ rồi, món quà này mình muốn tặng cậu, là do mình tự làm. Hi vọng cậu sẽ thích.”

Lạc Thư Nhan ngây ngẩn cả người tại chỗ.

Cô không quen biết Trần Thịnh Vân, cũng chưa nói được mấy câu, ý cậu ta là gì đây?

Quà này cô nhất định không thể nhận.

Ngay tại lúc cô đang không biết làm sao cho phải, chỉ thấy Thẩm Yến đeo cặp sách đi tới, Trần Thịnh Vân cũng nhìn thấy, cũng không dám nói gì thêm, đem quà đặt lên khóm hoa rồi chạy như một làn khói, cậu không sợ trời không sợ đất, cũng dám mạnh miệng với bố mẹ, nhưng nhìn thấy Thẩm Yến, cậu liền có chút sợ.

Thẩm Yến đi đến bên cạnh Lạc Thư Nhan, Lạc Thư Nhan xuất phát từ lòng hiếu kỳ́, lại thêm quà này người ta đem đến cho cô, liền cầm lên xem, lại là lọ thủy tinh trong suốt, bên trong đều là giấy xếp ngôi sao nhỏ phổ biến nhất hiện tại, nói ít cũng có hơn mấy trăm cái.

Vừa rồi Trần Thịnh Vân còn nói là tự mình cậu ta làm.

Lạc Thư Nhan không tưởng tượng nổi dáng vẻ cậu ta gấp sao nhỏ...

Nhưng nhìn cái này cũng không khỏi khiến cô kinh ngạc: “Oa.”

Thẩm Yến tiến tới nhìn: “Cái gì đây?”

Lạc Thư Nhan: “Ngôi sao nhỏ, hiện tại hình như cấp 2 cấp 3 đang phổ biến tặng cái này, có lẽ bên trong này có chín trăm chín mươi chín cái, kinh ngạc nha, nhìn cậu ta không giống người sẽ gấp mấy cái này, lại còn gấp nhiều như vậy.”

Thẩm Yến lườm cô một chút, giọng lạnh nhạt: “Làm sao cậu biết không phải cậu ta mua?”

Lạc Thư Nhan: “Cậu ta nói là tự cậu ta làm”

Thẩm Yến: “Nếu cái này là cậu ta gấp thì mình theo họ cậu.”

Lạc Thư Nhan: “...”

Thẩm Yến: “Nếu cái này không phải cậu ta xếp thì cậu theo họ mình.”

Lạc Thư Nhan nhớ tới bộ dạng chân thành kia của Trần Thịnh Vân, cảm thấy Thẩm Yến đang trông mặt mà bắt hình dong, nhất thời bị lời này của cậu kích thích.

Nhưng bây giờ Trần Thịnh Vân đã đi, căn bản cũng không có cách gì đi chứng thực chuyện này.

Chẳng qua bí ẩn này đến buổi tối liền bị Lạc Thư Nhan phát hiện đáp án.

Cô ôn tập xong chuẩn bị lên giường đi ngủ, lại nhìn thấy bình sao nhỏ trên bàn, nhớ tới Đường Vũ cũng từng gấp, lúc ấy hình như là viết chữ trước khi gấp, viết xong lại gấp, nói không chừng bên trong giấy sao này cũng có chữ đấy?

Lạc Thư Nhan dứt khoát mở lọ thủy tinh kia ra, tùy tiện nhặt một ngôi sao, cẩn thận mở ra xem, thật sự có chữ viết, tập trung nhìn vào ——

Trần Thịnh Phong, mình thích cậu.

...

Nếu như cô nhớ không lầm, Trần Thịnh Phong là anh Trần Thịnh Vân, hình như năm nay đang học cấp 3? Lần trước bọn họ mở đại hội thể dục thể thao, Trần Thịnh Phong từng tới đón Trần Thịnh Vân, bởi vì tướng mạo đẹp trai, cô còn bị ép ăn dưa từ mấy bạn nữ.

Chẳng lẽ một bình ngôi sao này là nữ sinh thích Trần Thịnh Phong tặng, kết quả bị Trần Thịnh Vân lấy ra đưa cho cô?

Còn có loại thao tác này à??

Lạc Thư Nhan lại nghĩ tới lời Thẩm Yến nói, nửa ngày cũng nói không ra lời.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Làm khó bé Cầu, muốn đưa thiệp chúc mừng lại không muốn bị phát hiện, cũng chỉ có thể dùng tay trái viết chữ, tâm tư của bé trai thật khó đoán.

***

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm, truyện Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm , đọc truyện Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm full , Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm full , Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top