"Tây Cố.."
Tô Tích Cầm vừa gọi, vừa chầm chậm bước vào trong phòng.
Trong căn phòng tối tăm, cô mơ hồ nhìn thấy trên giường có người, dừng ở bên giường, cũng không muốn đặt mông ngồi xuống giường, cô đưa tay sờ sờ người trên giường.
"Tây Cố, anh uống say rồi à?"
Nóng..
Cảm giác đầu tiên của Tô Tích Cầm chính là nhiệt độ thiêu đốt, không khỏi co rúm lại một chút.
Chỉ là còn chưa kịp rụt tay lại thì eo bàn tay đột nhiên bị bóp chặt, kèm theo một lực kéo mạnh, cả người cô ngã lên người đàn ông đang nằm.
Mùi rượu cay nồng, mùi của người đàn ông xa lạ trong trẻo tràn vào mũi cô, anh không phải Tây Cố.
"Ai phái cô tới đây?" Một chất giọng giống như cát lọc qua đồng hồ cát, âm trầm.
"Anh là ai? Thả tôi ra." Cô hoảng sợ giãy dụa muốn thoát ra.
"Vào đây rồi còn giả bộ thanh cao cái gì?" Anh thở hổn hển, xoay người đè lại cô.
Hơi thở nóng rực xuyên qua từng lỗ chân lông khiến cô hoảng sợ, hai tay chống vào lồng ngực người đàn ông.
"Cút đi, cứu mạng.."
Trong bóng tối, người đàn ông cúi đầu, che đi tất cả tiếng kêu của cô, vùng vẫy nhưng không thể phản kháng.
"A.." Đột nhiên, một trận đau đớn từ..
lan truyền đến tứ chi.
* * *
Bỗng chốc, Tô Tích Cầm đập đầu vào bàn làm việc thì chợt mở mắt ra.
Sau đó lọt vào mắt xanh là máy tính, bút giấy và các thứ đồ dùng văn phòng khác lúc này cô mới phản ứng lại, cô ở công ty nghỉ trưa, nãy là nằm mơ.
Chỉ là giấc mơ đó chỉ mơ về vào ban đêm, sao hôm nay lại gặp mơ vào ban ngày?
"Chị Tô, đã đến giờ hẹn trước với Trác Thịnh rồi." Một giọng nữ tinh tế kéo lại suy nghĩ của cô.
Cô ngẩng đầu lên, Trương Tịnh ở cửa văn phòng đẩy cặp kính trên mặt: "Sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, không sao chứ!"
Tô Tích Cầm vẫn còn bị mắc kẹt trong cơn mơ, ánh mắt không có tiêu cự rơi trên mặt Trương Tịnh, lắc đầu, nhàn nhạt đáp: "Không có gì, tôi thu dọn một chút rồi đi."
Bình thường tương đối lạnh nhạt, Trương Tịnh cũng quen như cơm bữa nên cong môi gật đầu, đưa tay chỉ ra bên ngoài: "Em ở bên ngoài đợi chị."
Nhìn Trương Tịnh xoay người rời đi, Tô Tích Cầm đưa tay rút khăn giấy trên mặt bàn lau mồ hôi trên trán, sau đó nhẹ nhàng gõ bàn hai cái, vực dậy lại tinh thần, thở dài một hơi, đứng dậy lấy đồ.
Mười phút sau, Tô Tích Cầm một tay xách túi màu đen, một tay cầm túi tài liệu, sắc mặt lạnh lùng bước ra khỏi cửa văn phòng.
Bạn đang đọc bộ truyện Bà Xã Đừng Trốn Nữa! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bà Xã Đừng Trốn Nữa!, truyện Bà Xã Đừng Trốn Nữa! , đọc truyện Bà Xã Đừng Trốn Nữa! full , Bà Xã Đừng Trốn Nữa! full , Bà Xã Đừng Trốn Nữa! chương mới