Tô Tích Cầm bị túi khí bao lấy không biết qua bao lâu mới từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là chiếc Bentley đụng phải, cô bất lực nhắm mắt lại.
"Tôi còn sống không?" Đột nhiên một tiếng nghi vấn nhỏ bé từ ghế lái phụ truyền vào tai cô.
Cô quay đầu lạnh nhạt nhìn Trương Tịnh: "Không sao chứ!"
Trương Tịnh cúi đầu nhìn chân tay, co giãn gân cốt, vui mừng ngẩng đầu: "Chân tay vẫn ổn."
Kỳ thật vừa rồi Tô Tích Cầm đánh vô lăng về phía cô ta, vô hình trung chính là bảo vệ cô ta.
Thấy cô ta không sao, Tô Tích Cầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Xuống xe trước đã!"
Dứt lời, cô buông túi khí ra, sau đó mở cửa xe, xuống xe, Trương Tịnh cũng vội vội vàng vàng theo xuống xe.
Tô Tích Cầm đứng bên cạnh xe, mặt không chút thay đổi nhìn ba chiếc xe đang áp sát nhau.
Xe của cô cũng không chỉ đụng phải chiếc Bentley đang chạy tới, đồng thời cũng bị chiếc xe phía sau tông vào, nói một cách chuẩn xác, xe của cô bị coi như cái bánh sandwich.
Cho nên, vừa rồi mới phát ra hai tiếng va chạm cực lớn.
Đâm phải chiếc Bentley là lỗi do cô, thế nhưng chiếc xe đâm phía sau là chiếc xe đuổi theo sau xe cô không rời, đây là cố ý.
Hai tay buông thõng hai bên gắt gao nắm chặt lại, sau đó lại buông lỏng, chiếc xe đuổi theo đuôi cô quá quen thuộc.
"Chị Tô, chiếc xe tông đuôi kia không phải là xe của xếp tổng sao?"
Trương Tịnh không biết đã đi đến bên cạnh Tô Tích Cầm từ lúc nào, trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc Lamborghini hôn đuôi xe của Tô Tích Cầm.
Tô Tích Cầm lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc Lamborghini không chút động tĩnh kia, sau đó, cửa xe bên buồng lái mở ra, đập vào mắt chính là gương mặt anh tuấn kia, nhưng Tô Tích Cầm cảm thấy có chút mờ nhạt.
Tầm mắt anh ta nhìn về phía cô, bởi vì mái tóc rũ xuống trán mắc ở chân mày, tạo ra hình bóng mờ, không thấy rõ được biểu tình trong đôi mắt anh ta.
Anh ta đi về phía cô, dừng lại trước mặt cô, mở hai cúc áo dưới cổ áo sơ mi trắng, dấu son đỏ tươi trên cổ áo có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tô Tích Cầm không nói gì, ngược lại Trương Tịnh nơm nớp lo sợ thốt ra hai từ.
"Sếp tổng."
Mạc Tây Cố liếc nhìn Trương Tịnh, nhưng lời nói lại là với Tô Tích Cầm.
"Lái xe cái kiểu gì vậy?"
Trương Tịnh không biết trả lời thế nào, quay đầu nhìn Tô Tích Cầm.
Khóe miệng Tô Tích Cầm nhếch lên vẻ lạnh lùng, cho dù ở trên đường phố nóng hầm hập này vẫn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo của nó, cô nói: "Người vi phạm luật lệ giao thông không phải một mình tôi, nếu không anh cũng không thể nào tông vào đuôi xe như vậy."
Sắc mặt Mạc Tây Cố lập tức lạnh xuống: "Còn chưa truy cứu trách nhiệm, đã bắt đầu trốn tránh trách nhiệm? Tô Tích Cầm, ngoại trừ không biết xấu hổ ra, cô lại để tôi thấy được một bộ mặt khác của cô."
Lời nói khó chịu, cô đã nghe đến tê dại cả ra rồi, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên mặt anh ta: "Việc nên chịu tôi tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm, nhưng việc không phải chịu trách nhiệm, cũng đừng nghĩ đẩy lên đầu tôi."
Lời nói lạnh lùng vừa dứt, ánh mắt cô mờ ảo lướt qua anh ta, rơi vào người phụ nữ ở ghế phụ trong chiếc Lamborghini.
Người phụ nữ trang điểm đậm, người mặc chiếc áo crop top, dưới váy ngắn là một đôi chân thon dài, là người mẫu nổi đình nổi đám đoạn thời gian trước.
Cô nhìn cô ta mặt không chút biểu cảm, không, phải nói là biểu cảm lặng như tờ.
Điều này của cô đã rơi vào trong mắt Mạc Tây Cố, kích thích anh ta.
Cho tới nay, Tô Tích Cầm đều mang bộ dạng lạnh nhạt đi đối mặt với sự lăng mạ của anh ta, dù anh ta có quá đáng như thế nào thì vẫn luôn là bộ mặt không gợn sóng kia, anh ta luôn muốn xé rách lớp áo ngoài mà cô che dấu.
Bạn đang đọc bộ truyện Bà Xã Đừng Trốn Nữa! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bà Xã Đừng Trốn Nữa!, truyện Bà Xã Đừng Trốn Nữa! , đọc truyện Bà Xã Đừng Trốn Nữa! full , Bà Xã Đừng Trốn Nữa! full , Bà Xã Đừng Trốn Nữa! chương mới