Lúc Tô Tích Cầm chảy máu, Mạc Cẩm Thiên trước giờ chưa từng thấy loại tình huống như thế nên lập tức sợ hãi, nhìn Tô Tích Cầm ngã xuống, cậu nhóc đó sợ hãi gọi hai chữ ma ma.
Đối với chuyện gọi Tô Tích Cầm, Mạc Cẩm Thiên trước nay đều chỉ gọi Tô Tô, mà hôm nay cậu bối rối tới mức gọi ra hai tiếng ma ma, đủ để nhìn ra sự hốt hoảng của cậu.
Tô Tích Cầm sau khi vào phòng cấp cứu, thân thể nho nhỏ của cậu lùi vào một góc, trong lòng nghĩ Tô Tích Cầm có thể tỉnh lại hay không, nếu như không tỉnh lại thì cậu phải làm sao?
Bạch Diễn Sâm dừng trước mặt Mạc Cẩm Thiên, tới mấy giây nhưng Mạc Cẩm Thiên vẫn không có phản ứng, Bạch Diễn Sâm lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng cấp cứu, đầu đèn chiếu sáng.
Trước cửa phòng cấp cứu có một người phụ nữ trung niên ăn mặc như một người phụ nữ cao sang, ngoài ra chỉ có lác đác vài người qua lại.
"Cháu ở đây đợi ai?"
Giọng của anh rất trầm, ở hành lang bệnh viện này giọng nói đó hiện ra rất hiền hòa, có một loại cảm giác trấn an lòng người, Mạc Cẩm Thiên bị giọng nói hấp dẫn ngẩng đầu lên, giây phút nhìn thấy Bạch Diễn Sâm, đôi mắt đen trắng rõ ràng chảy dài nước mắt mà không có dấu hiệu báo trước, có lẽ là cảm thấy có chút mất mặt, cái đầu nhỏ rũ xuống, bàn tay nhỏ bé quệt ngang dọc trên mặt, sau đó bàn tay nhỏ lại đưa ra phía sau cọ vết nước mặt vào quần áo, nghẹn ngào nói.
"Cháu đợi Tô Tô."
Bạch Diễn Sâm chưa từng thấy trẻ con khóc bao giờ, nhưng Mạc Cẩm Thiên ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đọng nước mắt lên lộ ra vẻ hoảng sợ, sợi dây nào đó trong tim anh giống như bị ong chích, anh đã ý thức được Tô Tích Cầm xảy ra chuyện, hỏi.
"Sao lại khóc, ma ma cháu đâu?"
Cậu nhóc buồn bã nói không nên lời, nhưng cánh tay nhỏ mũm thịt chỉ vào phía phòng cấp cứu.
Quả nhiên, đúng như anh đoán, anh nhíu nhíu mày, thân người thon dài ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Túi Sữa Nhỏ.
"Mẹ cháu bị sao vậy?"
"Trên đầu mẹ chảy rất nhiều máu, còn ngã xuống." Nói xong, lại oa oa khóc lớn, lập tức khiến người qua lại nhao nhao ghé mắt, giống như nhìn Bạch Diễn Sâm bắt nạt Túi Sữa Nhỏ.
Bạch Diễn Sâm nhíu mày, cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, giọng điệu trở nên cứng ngắc.
"Sao mẹ cháu lại bị chảy máu, bị ngã?"
Cậu nhóc vẫn sụt sịt không nói nên lời, đừng nhìn dáng vẻ thường ngày của cậu rất tinh ranh, một khi gặp phải chuyện của Tô Tích Cầm, cậu còn nhiều nước mắt hơn bất kỳ ai.
Phó Minh Hà ở cửa phòng cấp cứu bị tiếng khóc của Mạc Cẩm Thiên gây chú ý quay đầu, thấy Bạch Diễn Sâm ngồi xổm trước Túi Sữa Nhỏ, bà ta lập tức cất chân đi tới.
"Cẩm Thiên, mẹ sẽ không sao đâu, đừng khóc."
Phó Minh Hà đi tới trước mặt Mạc Cẩm Thiên, sau đó liếc mắt đánh giá Bạch Diễn Sâm, lúc nhìn thấy Bạch Diễn Sâm, bà ta hơi giật mình một chút.
Nếu như không phải biết Mạc Cẩm Thiên là con cháu Mạc gia, chắc bà ta sẽ lầm tưởng người đàn ông trước mắt là bố của Mạc Cẩm Thiên, bởi vì mặt mày hai người có chút giống nhau.
"Cậu là?" Bà ta hỏi.
Bạch Diễn Sâm đứng thẳng người, lịch sự gật đầu với Phó Minh Hà, nhưng không nói gì, ngược lại Mạc Cẩm Thiên sợ bà ta đuổi Bạch Diễn Sâm đi, nghẹn ngào giải thích quan hệ của hai người.
"Chú này là bạn của cháu."
Phó Minh Hà nghi ngờ nhìn hai người, Mạc Cẩm Thiên cũng chẳng thích gì người bà dì này, liền nghĩ cái cớ để Phó Minh Hà rời đi, liền một phen nước mũi một phen nước mắt nói.
"Cháu muốn nói chuyện với chú."
Tuy Túi Sữa Nhỏ cũng không nhìn Phó Minh Hà, nhưng Phó Minh Hà nghe ra được, trên mặt trở nên cứng ngắc, nhưng vẫn gật gật đầu, vừa đi, vừa nhìn Bạch Diễn Sâm, nhìn thế nào cũng là người có tiền không giàu thì quý, đặc biệt là khí chất toàn thân anh tản ra, cao quý mà cao lãnh, Cẩm Thiên sao có thể quen biết với người như này?
Chắc không phải là đàn ông Tô Tích Cầm quen biết bên ngoài đấy chứ! Dù sao hiện tại Tô Tích Cầm ở bên ngoài, mà Mạc Tây Cố thì cả ngày có scandal bay đầy trời, Tô Tích Cầm trả thù cũng là có khả năng, đặc biệt người đàn ông trước mắt này nhìn tốt hơn Mạc Tây Cố nhiều.
Bà ta phải trở về nhắc nhở Mạc Tĩnh Hàn.
Đợi Phó Minh Hà đi xa, Túi Sữa Nhỏ đã lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Diễn Sâm, giọng bé sữa hỏi.
"Chú, chú nói xem ma ma cháu nhất định sẽ không có việc gì, đúng không?"
Ngón tay dài rõ ràng các khớp xương đột nhiên đặt lên đầu nấm hương đen nhánh: "Sẽ không có việc gì đâu.
" Ừm.
"Giờ khắc này, Mạc Cẩm Thiên cũng không hiểu vì sao cậu lại tin tưởng Bạch Diễn Sâm, nhưng cậu chính là tin tưởng Bạch Diễn Sâm.
Bạch Diễn Sâm không nói gì nữa, đưa tay lấy điện thoại từ trong ngực ra, bấm một số.
Bạn đang đọc bộ truyện Bà Xã Đừng Trốn Nữa! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bà Xã Đừng Trốn Nữa!, truyện Bà Xã Đừng Trốn Nữa! , đọc truyện Bà Xã Đừng Trốn Nữa! full , Bà Xã Đừng Trốn Nữa! full , Bà Xã Đừng Trốn Nữa! chương mới