Trên con đường lớn của Xích Thủy, một đoàn xe màu đen đồ sộ lần lượt theo nhau mau chóng đi về phía biệt thự chính.
Hơn 10 phút sau, cửa chính trước hoa
viên xa hoa tinh tế của nhà họ Nam từ từ mở ra, chủ nhân của nhà họ Nam
cùng khách từ xa đến ngồi ngay ngắn trong chiếc xe màu đen, từ từ đi vào biệt thự chính đồ sộ của nhà họ Nam.
Tại lớp cửa kiểm soát lần thứ hai, nhân viên công tác ngăn Thanh Mộc lại vì trên người cô ta có mang vũ khí.
Thanh Mộc tức giận, trừng mắt vặn vặn cổ tay, đang muốn giết người.
May mà Simon nhanh tay lẹ mắt ngăn Thanh Mộc lại, sau đó quát lớn bắt xin lỗi.
Nam Khôn rộng lượng vung tay lên: “Để cho cô ấy giữ đi.”
Simon vô cùng cảm kích.
Khi bọn họ đến cũng đã gần trưa, Nam
Khôn mở tiệc tẩy trần cho bọn người Simon, trước khi ăn cơm mọi người
ngồi trong phòng khách uống trà như những người bạn lâu ngày gặp lại,
chuyện trò vui vẻ, không có chút cảm giác khách sáo nào, hơn nữa cũng
hiểu ý loại bỏ hết mọi chủ đề mẫn cảm.
Từ trước đến nay Thanh Mộc không bao giờ chịu ngồi yên, buồn chán uốn éo ép vào lồng ngực Simon như một con chim nhỏ, về sau thật sự không nhịn nổi nữa muốn lôi kéo Triển Du ra ngoài
hít thở không khí, tất nhiên Nam Khôn sẽ không lên tiếng ngăn cản, chỉ
gọi A Đông đi theo, gắn thêm một cái tên cực đẹp là để bảo vệ cô.
Nhưng nếu thật sự A Đông có thể trông chừng được Thanh Mộc thì Thanh Mộc cũng không gọi là tiểu điên.
Đi ra ngoài không đến 10 phút, tên kia
đã khiến còi báo động trong hoa viên vang inh ỏi, tầm mắt của A Đông vẫn không rời khỏi cô ta, cũng không biết cô ta làm thế nào mà cảnh vệ lại
chạy tới bắt người, A Đông phải giải thích vài câu, trong nháy mắt Thanh Mộc đã dắt người chạy mất.
Biệt thự chính tuy không canh phòng
nghiêm ngặt như căn cứ nhưng phòng thủ cũng khá nghiêm mật, có thể trong thời gian ngắn như vậy qua mặt được cảnh vệ cùng mắt điện tử, còn biến
mất sạch sẽ triệt để như vậy, hai người có thể đi đâu được?
A Đông nhìn mê cung, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Mấy người đi theo tôi.”
Như hắn dự liệu, Thanh Mộc thật sự dắt Triển Du chạy vào trong mê cung.
Tòa mê cung trong hoa viên thật sự không có diện tích lớn như mê cung Heiner Andel, cũng không rắc rối phức tạp
như mê cung trong biệt thự Pizza nhưng sau khi đi vào nếu không dùng
não một chút, nếu muốn trở ra thì không khác gì dùng vỏ ốc để làm tràng
hạt – khó.
Vì vậy muốn vào tìm người cũng không
phải chuyện dễ dàng, bên trong không có camera cũng không có cảnh vệ,
nếu như đi sát vào tường cây, cho dù đứng ở trên cao cũng chưa chắc có
thể nhìn thấy người.
Triển Du bị Thanh Mộc dắt chạy thật xa, sau khi dừng lại thì thở hồng hộc: “A Mộc chị làm gì mà lại dẫn em vào trong này, nếu không ra được thì làm sao đây?”
Thanh Mộc không cho là đúng: “Có chị ở đây em sợ cái gì.”
Cũng bởi vì có cô nên tôi mới sợ nha!
“Ừm, cũng đúng, em biết A Mộc thông minh nhất.”
Triển Du không hề keo kiệt nịnh nọt cô ta, trong giọng nói thoải mái ẩn chứa vẻ sùng bái.
Thanh Mộc không nói gì, chỉ nhìn thẳng
vào cô, đôi mắt hình cầu của cô tràn ngập ý cười, hai gò má sáng như
ngọc bởi vì hưng phấn mà hơi ửng hồng, khiến cho lòng Thanh Mộc nhộn
nhạo không thôi, sau nửa ngày cô ta mới ca ngợi từ đáy lòng: “Aki em thật đẹp.”
Bất kể người phụ nữ nào, dù có được
người đồng tính hay người khác phái khen cô xinh đẹp thật ra đều là một
chuyện tốt đẹp, nhưng chuyện này đặt trên người Triển Du lại làm cho cô
có hơi không được tự nhiên, bởi vì trong ánh mắt Thanh Mộc tất cả đều
hiện rõ vẻ mê luyến cùng tham muốn giữ lấy khiến người ta kinh hãi.
Triển Du lạnh cả người nhưng vẻ mặt không thể không tiếp tục giả vờ ngượng ngùng, nói sang chuyện khác, “A Mộc chị dẫn em tới đây có phải có lời muốn nói với em không?”
“Đúng rồi” Ánh mắt Thanh Mộc vẫn sáng rỡ nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu nghiền ngẫm: “Chị muốn hỏi thử em một chuyện, chúng ta lâu ngày không gặp như vậy, em có nhớ chị không?”
“Đương nhiên là có rồi, em làm gì còn chị em tốt nào khác, không nhớ chị thì nhớ ai?” Triển Du tỏ vẻ thản nhiên, ánh mắt đơn thuần.
Nhưng Thanh Mộc vẫn thấy chưa đủ, tới gần cô: “Chị em tốt? Trước kia em cũng không nói như vậy, thế nào, em thích tên cặn bã kia sao?”
Ôi tôi sặc, trong tư liệu không phải chỉ nói Thanh Mộc tình nguyện yêu đơn phương Aki thôi sao, sao giờ lại thế này hả.
Triển Du muốn khóc trong lòng: “Sao Tứ gia lại là người cặn bã được, ngài ấy rất tốt với em, A Mộc chị…Á!”
“Em và hắn đã ăn nằm với nhau rồi hả?” bạn học Thanh Mộc lại mất hứng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Khôn chính là đồ cặn bã! Em cho rằng hắn ta có thể yêu chiều em cả đời
sao? Đừng có mà nằm mơ, đàn ông đều không phải thứ tốt! Hiện giờ em trẻ
trung xinh đẹp, sạch sẽ mới lạ, đương nhiên hắn sẽ sủng em, sau vài năm
nữa em xem hắn có còn để ý đến em không.”
Phía sau lưng là bức tường cây, mấy cành bị khô héo đâm vào đau đớn, Triển Du cố nén tức giận, làm bộ kích động, đỏ mặt phản bác: “Tứ gia không phải người như vậy, ngài ấy rất thương em, hơn nữa ngài ấy…Ngài ấy vẫn chưa hề khi dễ em.”
Triển Du nói rất uyển chuyển, nhưng cái
này cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Thanh Mộc, chỉ thấy hai tròng
mắt vốn đang tức giận của cô ta bỗng sáng ngời: “Thật sao?”
Lúc này Triển Du mới tức giận quay đầu lại: “Hứ! Nói mà chị lại không tin.”
“Đương nhiên là chị tin em.” Lúc này Thanh Mộc mới mở cờ trong bụng, ôm cô vào lòng nhẹ nhàng dỗ dàng nửa ngày, nhân cơ hội ăn đậu hũ mấy lần.
Triển Du nổi hết da gà, không nặng không nhẹ đẩy bờ vai của cô ta ra: “A Mộc, chị đừng như vậy, Tứ gia nói chỉ có người yêu nhau mới hôn như
vậy, chị mà hôn em, bị Tứ gia biết được ngài ấy sẽ tức giận đấy.”
“Shit! Không ngờ chị đã nói với em như thế mà em cũng không nghe lọt chữ nào à?” Mắt Thanh Mộc sắp sửa phun ra lửa, “Aki em nghe cho rõ đây, em chỉ là vật cưng Simon đưa cho Nam Khôn mà thôi,
giống như chị vậy, đều là quân cờ của Rini và Simon. Em cho rằng Nam
Khôn thật sự thích em sao? Nếu quả thật hắn ta thích em thì sẽ không
đồng ý hôn ước với nhà họ Đoàn! Chị đã nghe Simon nói, tháng sau khi
trăm ngày của ông ngoại hắn qua đi, hắn sẽ đính hôn với vị Đoàn tiểu thư kia. Sau khi bọn họ kết hôn, em cảm thấy vị Đoàn tiểu thư kia sẽ chấp
nhận em sao?”
Triển Du tỏ ra kinh ngạc: “Tứ gia sắp đính hôn với Đoàn tiểu thư sao? Sao em không biết nhỉ.”
Thanh Mộc phun ra nụ cười lạnh từ mũi: “Chuyện em không biết còn nhiều lắm.”
Triển Du nghẹn họng, mặt trắng bệch, không lên tiếng.
“Aki tin chị đi, Nam Khôn cùng lão
gia (Rini) và Simon, bọn họ đều cùng một loại người, trong mắt bọn họ
vĩnh viễn không có gì quan trọng bằng giang sơn. Hiện giờ Nam Khôn sủng
em lên tận trời, một ngày nào đó cũng sẽ vì lợi ích mà vứt bỏ em. Tự em
ngẫm lại xem em ngoại trừ có thể cho hắn khoái cảm sinh lí còn có thể
mang đến cho hắn lợi ích gì? Cái tên đàn ông kia muốn phụ nữ đẹp thế nào mà không có? Vì sao lại là em? Em ngẫm lại chị xem, không phải lão gia
cũng đã từng rất chiều chuộng chị sao? Kết quả không phải vừa chuyển tay đã đưa chị cho Simon sao, nếu chị không còn giá trị gì với bọn họ, em
nghĩ vì sao bây giờ chị còn có thể đứng trước mặt em chứ?”
Hiếm khi Thanh Mộc lại nóng nảy như vậy, người có tố chất thần kinh mà cũng có thể tĩnh tâm dùng đại nghĩa với
người khác như vậy, có thể thấy tình cảm sâu nặng cô ta dành cho Aki.
Nhưng mà Triển Du không thể cảm kích nhanh như vậy được.
Chần chờ một lúc, cô có hơi chán nản thất vọng nói: “Nhưng mà em đã bị Simon đưa cho Tứ gia, hiện giờ chị nói với em những lời này còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Sao lại không còn ý nghĩa, chị muốn đưa em đi.” Thanh Mộc nói ra lời kinh người.
Tôi nghĩ cô kéo tôi tới đây để tán tỉnh, thì ra thật sự có chuyện này nha.
“Cái gì?!” Triển Du lấy làm khó hiểu, như không xác định được lặp lại: “Chị muốn đưa em đi khỏi đây?! Không…không được, chúng ta sẽ bị bắt lại.”
Ánh mắt Thanh Mộc trầm xuống: “Em tin chị không?”
Tôi tin cô cũng vô dụng thôi, tôi không phải là Aki thật sự.
“Em không có không tin chị, chỉ là làm như vậy quá mạo hiểm, nếu như…”
“Không có nếu như, chị nhất định sẽ
đưa em rời khỏi đây, chỉ là bây giờ chị còn có chuyện quan trọng khác
chưa xử lí xong. Bảo bối em đợi chị một thời gian nữa, làm xong vụ này
chị sẽ tự do. Đến lúc đó em có nguyện ý theo chị rời đi không?”
Triển Du không đáp lại mà hỏi: “Simon lại muốn chị giết người sao?”
Thanh Mộc lắc đầu: “Em đừng hỏi, chị sẽ không nói cho em biết, em không biết gì ngược lại sẽ an toàn hơn, hiểu chưa?”
Tôi không biết gì sẽ càng nguy hiểm hơn đấy!
Triển Du như là bị đả kích nặng rũ hàng mi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “A Mộc, em sợ.”
“Có chị ở đây, ngoan nào, đừng sợ.” Thanh Mộc còn tưởng rằng cô đã bị thuyết phục, mừng rỡ trong lòng, dùng ngón tay cọ nhẹ lên khuôn mặt bóng loáng của cô, ánh mắt tràn ngập mê
luyến, “Aki em biết không, hiện giờ trên thế giới này không ai có thể yêu em hơn chị, chị sẽ không hại em, cũng sẽ vĩnh viễn không phản bội
em. Em hãy tin chị, hiện tại chị làm tất cả cũng chỉ vì em.”
Da đầu Triển Du tê rần: choáng, cô có thể đừng sến như vậy được không, tôi còn chưa ăn cơm mà cũng sắp nôn ra rồi đây.
Môi Thanh Mộc phủ lên, dịu dàng mà tuyệt diệu.
Lúc này nhất định Triển Du không thể đẩy cô ta ra, vẻ mặt ngơ ngác, dáng vẻ còn đắm chìm trong mâu thuẫn cùng bi thương.
Chịu đựng khó chịu gần nửa ngày. Lúc A
Đông tìm được hai người vừa lúc Thanh Mộc buông cô ra, nhưng chỉ nhìn
dáng vẻ ngu ngơ cùng khuôn mặt hồng hồng của Triển Du cũng biết Thanh
Mộc đã làm gì với cô.
“Âm hồn không tan.” Thanh Mộc bất mãn nói thầm một câu.
A Đông nhíu mày trong lòng, sắc mặt vẫn như trước, giọng điệu ôn hòa: “Cảnh vệ ở đây chưa từng gặp mặt Thanh Mộc tiểu thư, ngài chạy đến đây như
vậy ngộ nhỡ bọn họ không cẩn thận làm ngài bị thương sẽ không hay, cho
nên lần sau kính mong ngài đừng chạy lung tung nữa. Cũng sắp đến giờ cơm rồi, mời hai vị.”
“Hừ” Thanh Mộc lạnh lùng hừ một
tiếng, cao ngạo kéo Triển Du đi lướt qua hắn, hoàn toàn không xem hắn ra gì. Trên mặt Triển Du vĩnh viễn vẫn là vẻ ngây thơ, từ đầu đến cuối đều vô cùng nghe lời, chỉ là trong lòng đã thầm hạ quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!