Lý Giai Kỳ cùng với Tiểu Dương lập tức đến phòng làm việc của Trầm Thiên Phong.
Anh đang ngồi trên ghế da, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để trước mặt, trong đôi mắt đen ấy Lý Giai Kỳ nhìn thấy rõ sự tức giận không hề che giấu.
Cùng với tức giận còn có sát ý mãnh liệt càng làm con người anh thêm phần lạnh lùng.
Tôi đã gọi đến phòng kỹ thuật, sẽ sớm giải quyết được thôi.
Tiểu Dương lên tiếng đánh tan bầu không khí giết người do Trầm Thiên Phong tạo ra.
Điện thoại trên tay Tiểu Dương reo lên, sau khi nghe điện thoại mặt của anh tái mét không dám nhìn thẳng vào Trầm Thiên Phong.
Thế nào? Chỉ với hai từ nhưng rất rõ ràng nhận ra Trầm Thiên Phong đã tức giận đến cực điểm.
Phòng kỹ thuật vừa báo lên....cần....cần phải mất một hai ngày mới khắc phục được.
Tiểu Dương toát mồ hôi lạnh run run trả lời.
Một hai ngày, vậy tôi trả lương cho bọn họ chẳng phải lãng phí sao? Khuôn mặt anh giận giữ, gân xanh nổi đầy trên trán đập bàn quát lớn: Gọi cho Văn Bác kêu hắn xử lý nhanh nhất cho tôi.
Vâng, tôi sẽ liên lạc ngay.
Tiểu Dương còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại di động của Trầm Thiên Phong đặt trên bàn vang lên từng hồi chuông.
Khi nào thì xong?.....Được.....Đêm nay nhất định phải khắc phục xong.
Cả cuộc điện thoại, Trầm Thiên Phong nói chưa đầy ba câu nhưng câu nào cũng mang theo lãnh khí cuối cùng anh cho đối phương một thời điểm buộc phải hoàn thành công việc.
Là Văn Bác đại nhân sao ạ? Tiểu Dương dè dặt hỏi.
Ừ, cậu ta đang khắc phục nhưng nhanh nhất cũng phải sáng mai.
Càng nghĩ càng bực bội nên ngữ khí của anh mang theo lửa giận.
Lý Giai Kỳ nãy giờ vẫn đứng cạnh Tiểu Dương, trong lòng cô đang đấu tranh rất nhiều.
Một tập đoàn lớn bị hacker xâm nhập tổn thất gây ra chắc chắn không hề nhỏ cho nên xử lý xong sớm lúc nào hay lúc đó.
Đôi tay buông bên hông dần siết chặt lại, cô hít vào một hơi lấy dũng khí.
Tiểu Dương, anh đến phòng kỹ thuật lấy giúp tôi một chiếc laptop có thể sử dụng được.
Trước đêm nay tôi sẽ xử lý hacker và gia cố lại tường phòng ngự.
Cả Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương đều bị câu nói của Lý Giai Kỳ hấp dẫn không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy Tiểu Dương vẫn còn đang mơ màng không tin cô phải giục: Nhanh lên, thời gian bây giờ rất quan trọng.
Hả?
Đi đi.
Trầm Thiên Phong phất tay ra hiệu cho Tiểu Dương đi mau.
Đúng ra Lý Giai Kỳ có thể lựa chọn trực tiếp đến phòng kỹ thuật nhưng cô biết giữa cô và đám người Trầm Thiên Phong vẫn còn nghi kỵ lẫn nhau nên cô đành bảo Tiểu Dương mang máy tính lại đây.
Chủ tịch, anh tin tưởng tôi sao?
Trong phòng chỉ còn lại hai người mà ánh mắt của Trầm Thiên Phong vẫn dính chặt trên người Lý Giai Kỳ.
Cô có chút lo sợ mình làm không được nhưng tuyệt đối không hối hận đã đứng ra muốn giải quyết hacker.
Sợ sao? Anh không trả lời mà hỏi lại cô.
Có chút.
Lý Giai Kỳ lí nhí đáp lại.
Không cần sợ, làm được hay không tôi đều ghi nhớ.
Có tôi ở đây cứ bình tĩnh làm.
Được.
Lời này của Trầm Thiên Phong không trực tiếp nói nhưng cô hiểu anh tin tưởng cô.
Có phần tin tưởng này của anh, cô có thêm một phần tự tin.
Rất nhanh sau đó Tiểu Dương trở lại và mang theo hai chiếc laptop, đều là máy tốt thường được dân IT sử dụng.
Lý Giai Kỳ ngồi trên sô pha, hai bàn tay thoăn thoắt gõ trên bàn phím, những ngón tay nhỏ nhắn giống như những búp măng lướt nhanh trên từng phím.
Tiểu Dương chăm chú quan sát từng động tác của cô, Trầm Thiên Phong lại xem như không có chuyện gì tiếp tục xử lý tài liệu trên bàn.
Trên màn hình máy tính cùng với thao tác của những ngón tay nhanh chóng xuất hiện những đoạn mã những câu lệnh.
Gần nửa tiếng sau, Lý Giai Kỳ dừng lại một chút thở ra một hơi vui vẻ nói.
May quá, tường phòng ngự không quá mạnh nhưng đính kèm nhiều mã độc nên cơ bản bọn hacker mới chỉ lượn lờ ở vòng ngoài.
Chúng vẫn đang cùng chúng ta đối đầu, bọn chúng đang cố gắng xâm nhập loại bỏ mã độc để đánh cắp dữ liệu.
Có nghĩa là kho dữ liệu mật vẫn còn? Tiểu Dương không giấu nổi xúc động, run run hỏi lại Lý Giai Kỳ.
Có thể xem là vậy nhưng tôi phát hiện mã độc đính kèm đều có quy luật, bọn chúng xâm nhập lâu như vậy hẳn là đã nhìn ra.
Vậy phải làm sao?
Trước tiên tôi sẽ tạo mã độc khiến chúng tê liệt sau đó đánh bật bọn chúng ra.
Đánh ra rồi sẽ gia cố lại tường bảo vệ.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, trong phòng làm việc vang lên tiếng gĩ phím đều đặn, bữa trưa cũng chẳng ai còn tâm trạng đi ăn.
Tiểu Dương phải ra ngoài xử lý công việc và cùng Trầm Thiên Phong trấn an nhân viên.
Sau đó chỉ còn hai người Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ trong phòng.
Bầu trời u ám ảm đạm dần bị màn đêm bao trùm, đường phố đã lên đèn mà Lý Giai Kỳ vẫn miệt mài với chiếc laptop.
Bạn đang đọc bộ truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bà Xã Em Phải Kết Hôn, truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn , đọc truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn full , Bà Xã Em Phải Kết Hôn full , Bà Xã Em Phải Kết Hôn chương mới