Lý Giai Kỳ sắp xếp cho hai con mèo vào một căn phòng cuối tầng hai.
Hai con mèo như hai cục bông màu vàng rất đáng yêu, con nào con nấy tròn vo mũm mĩm, mặt tròn như cái bánh bao.
Ban đầu hai con mèo có vẻ chưa quen nên còn rụt rè chỉ co người nằm trong góc, sau một lát dụ dỗ chúng bằng đồ ăn thì cả hai đã mạnh dạn bước lại gần Giai Kỳ.
Ăn được một ít thức ăn và như cảm nhận được Lý Giai Kỳ không có ác ý nên chúng bắt đầu quấn vào người cô.
Một tay vuốt v e, một tay bế con còn lại, Lý Giai Kỳ vui vẻ vô cùng.
Cô lấy điện thoại chụp liên tiếp mười mấy tấm gủi cho sáu bánh bao nhỏ ở nhà xem.
Lý Giai Kỳ, cô còn làm gì đó? Lão đại đói rồi cô mau nấu cơm đi.
Ngô Việt Bân chuẩn bị hết nguyên liệu rồi mà chờ mãi không thấy Lý Giai Kỳ trở về nấu khiến anh ta vội vàng chạy đi tìm.
Người phụ nữ này, chỉ là hai con mèo mà sắp xếp nãy giờ vẫn chưa xong, cô có biết anh đang thèm đồ ăn cô nấu lắm rồi không.
Nghe thấy câu nói của Ngô Việt Bân, Lý Giai Kỳ cũng lười vạch trần.
Rõ ràng là anh ta muốn ăn mà lại nói là Trầm Thiên Phong.
Tôi biết rồi.
Vậy nhanh chân lên một chút, tôi đã thái thịt, rửa rau sạch sẽ.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong chỉ chờ cô về nấu thôi, cô nhanh lên không đồ ăn mất tươi.
Lý Giai Kỳ không nói gì chỉ liếc anh ta một cái rồi trực tiếp đi về phía nhà bếp.
Ngô Việt Bân cười tươi như hoa đi theo nịnh nọt trông vô cùng nhức mắt.
Trên bàn ăn bày khá nhiều món, hầu hết đều những món thường gặp trong bữa cơm của các gia đình đang bốc hơi nghi ngút.
Lý Giai Kỳ đã nấu xong đang xếp các món lên bàn theo quy luật của riêng cô, các món ăn được bày trong những chiếc đ ĩa chiếc tô phải cùng một kích thước, xếp cách nhau một khoảng cách đều chằn chặn.
Bốn người đàn ông kéo ghế ngồi xuống bàn, nhìn bàn thức ăn này trong lòng họ đều dâng lên một cỗ ấm áp.
Không ai nói tiếng nào nhưng tất cả bọn họ đều hiểu được và ăn rất chăm chú.
Lý Giai Kỳ có cảm giác ra giữa bốn người đàn ông có gì đó là lạ nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô không nói được.
Cô cảm thấy bọn họ đặc biệt trân trọng những món ăn cô làm.
Trên đường trở về phòng, Lý Giai Kỳ bị chặn lại, không nghĩ đến người chặn cô lại là Đàm Minh Viễn.
Còn tưởng là Ngô Việt Bân cái máy nói đó sẽ quấn lấy cô hỏi ngày mai ăn gì.
Đàm tiên sinh, tìm tôi có chuyện sao?
Có chút chuyện muốn nhờ cô không biết cô có đồng ý không? Anh không dài dòng mà trực tiếp vào vấn đề luôn.
Chuyện gì vậy, anh cứ nói ra nếu được tôi sẽ giúp.
Tuy không biết chuyện gì khiến Đàm Minh Viễn đích thân ra mặt nhờ vả nhưng dù sao Đàm Minh Viễn cũng chưa từng làm khó cô nên cứ nghe thử một chút.
Chuyện là....!cái đó....!ngập ngừng một lúc mà vẫn không biết phải mở lời thế nào, lần đầu tiên Đàm Minh Viễn có cảm giác ngại ngùng khó nói.
Cuối cùng lấy hết dũng khí đưa ra yêu cầu: Cô có thể nấu cơm cho chúng tôi một tuần một lần được không?
Tuy Đàm Minh Viễn ngập ngừng mãi không nói ra nhưng Lý Giai Kỳ vẫn rất kiên nhẫn chờ anh ta và sau đó có hơi bất ngờ với yêu cầu anh ta đưa ra.
Cô không đồng ý cũng không sao, coi như tôi chưa nói gì.
Tôi có thể biết lý do không? Thành thực mà nói thì đồ ăn tôi nấu rất là bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với đầu bếp trong Hải Thiên Đế Cung vậy lý do gì mà cả Ngô Việt Bân và anh đều muốn ăn.
Đàm Minh Viễn không nhìn cô, đôi mắt anh ta nhìn dọc theo hành lang dài, ánh mắt như đang nhìn vào thứ vô hình.
Rất lâu, lâu đến nỗi Lý Giai Kỳ tưởng chừng anh ta sẽ không trả lời thì thấy anh ta cúi đầu, đá đá mũi chân xuống thảm trải trên hành lang nhỏ giọng đáp lại.
Vì.....tất cả chúng tôi đều là cô nhi.
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Lý Giai Kỳ, câu trả lời tưởng đơn giản nhưng mang theo bao nhiêu ý nghĩa.
Vì họ là cô nhi nên luôn mong muốn hơi ấm gia đình, khao khát những bữa cơm gia đình tuy đơn giản mà ấm cúng, khao khát cái được gọi là tình thân.
Hơn ai hết Lý Giai Kỳ hiểu được khao khát ấy bởi cô cũng là cô nhi nhưng cô may mắn hơn bọn họ vì cô còn có bà ngoại, có dì Vi, có gia đình sư phụ.
Được, một tuần hai lần vào tối thứ hai và thứ năm.
Nếu rảnh tôi sẽ nấu thêm cho mọi người.
Cô đáp ứng vô cùng sảng khoái không chút đắn đo.
Cảm ơn cô.
Đàm Minh Viễn cúi đầu nói cảm ơn rồi rời đi, từ trước đến nay ngoại trừ lão đại của mình và lão bang chủ đời trước thì Lý Giai Kỳ là người duy nhất hắn ta cúi đầu.
Tắm rửa xong, Lý Giai Kỳ lại cuộn ổ trên chiếc giường nhỏ xem phim giết thời gian.
Trầm Thiên Phong chắc là xử lý công việc trong thư phòng nên không thấy đâu.
Đang chăm chú xem phim, miệt mài ngắm soái ca chợt có một bàn tay che kín màn hình điện thoại, nhìn lên hoá ra là Trầm Thiên Phong đã trở lại từ lúc nào hơn nữa còn đang đứng cạnh giường của cô, một tay che kín điện thoại.
Đang xem cái gì?
Giật vội chiếc điện thoại về, nhanh tay tắt đi rồi mới nhìn Trầm Thiên Phong nhỏ giọng đáp: Đang xem phim cổ trang.
Cho cô.
Anh đưa ra một chiếc hộp màu xanh đen, mắt đen nhìn cô rồi lại nhìn chiếc hộp ý bảo cô cầm lấy.
Cái gì vậy? Cô cẩn thận nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra.
Bên trong chiếc hộp là một chiếc kẹp tóc, trên chiếc kẹp tóc được gắn những viên đá lấp lánh thành hình bông hoa anh đào rất đẹp mắt.
Thiết kế tinh xảo không quá rườm rà chi tiết nhưng mang lại hiệu quả thị giác rất tốt.
Tuy chưa từng sờ tận tay kim cương nhưng ít nhiều cũng đã thấy qua, Lý Giai Kỳ khẳng định những viên đá lấp lánh kia không phải kim cương thì cũng phải là một loại đá quý đắt tiền nào đó.
Đóng chiếc hộp lại rồi trả lại cho anh: Chiếc kẹp tóc này quá quý giá, tôi không thể nhận.
Trầm Thiên Phong nãy giờ đứng nhìn cô, anh thu hết mọi biểu cảm của cô vào trong mắt.
Anh nhìn ra sự yêu thích của cô cũng đồng thời nhìn ra sự do dự và không dám của cô.
Nhận nó tôi sẽ trừ cho cô ba trăm ngàn đô tiền nợ.
Không nhiều lời với cô, anh trực tiếp đi vào phòng tắm.
Bạn đang đọc bộ truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bà Xã Em Phải Kết Hôn, truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn , đọc truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn full , Bà Xã Em Phải Kết Hôn full , Bà Xã Em Phải Kết Hôn chương mới