Kể từ sau cuộc gọi của Yamaguchi Ryo, Trầm Thiên Phong không thể nào tập trung vào cuộc họp được nữa.
Một cảm giác bồn chồn lo lắng cứ thôi thúc anh mau mau trở về, cái cảm giác này rất giống với cảm giác lúc ba của anh bị người ta ám hại.
Những nội dung còn lại cứ thông báo cho Minh Viễn được rồi, tôi có việc gấp phải về.
Đứng vội lên rồi một tay cầm điện thoại, một tay vơ áo khoác đang vắt trên ghế cứ thế lao ra ngoài trước cái nhìn ngơ ngác và khó hiểu của những người còn lại trong phòng.
Kể từ khi đảm nhận vị trí thủ lĩnh tổ chức Phi Hổ cũng như sau này trở thành chủ tịch tập đoàn Hải Thiên, chưa bao giờ Trầm Thiên Phong đến muộn hay rời đi trước trong cuộc họp, trong cuộc họp cũng không bao giờ nghe hay sử dụng điện thoại vậy mà hôm nay không những anh nghe điện thoại mà còn trực tiếp rời khỏi cuộc họp.
Tiểu Dương và Đàm Minh Viễn cũng hoàn toàn không biết Trầm Thiên Phong xảy ra chuyện gì, thấy anh vội vã rời đi cũng rất bất ngờ.
Đàm Minh Viễn quyết định ở lại tiếp tục điều hành cuộc họp còn Tiểu Dương chạy theo Trầm Thiên Phong.
Dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng Tiểu Dương vẫn nhanh chóng sắp xếp máy bay để có thể trở về sớm nhất.
Lý Giai Kỳ mang theo chiếc nhẫn đến trước cửa chính, cô liên tục ấn chuông và gõ cửa nhưng không có ai đáp lại.
Khuôn mặt của cô đã được thiết lập để mở khóa cửa nhưng hiện giờ lại không thể mở vậy chắc chắn là đã dùng khoá truyền thống để khoá.
Gọi mãi không có ai trả lời, Lý Giai Kỳ nhanh chóng hiểu ra họ là cố tình không để cô vào.
Trời lạnh, người lạnh mà lòng người càng lạnh hơn.
Chạy băng qua hành lang, vượt qua khu vườn nhỏ phía sau về khu nhà cho người làm thế nhưng một lần nữa Lý Giai Kỳ lại phải thốt lên bọn họ quá độc ác với cô.
Không biết từ bao giờ mà cánh cửa ở lối ra vào chính vốn luôn luôn mở lại khoá kín thế kia.
Khu nhà cho người làm này được xây dựng giống như một ký túc xá, khu cô ở chỉ có phụ nữ còn đàn ông ở một khu khác biệt.
Kể từ khi Lý Giai Kỳ vào Hải Thiên Đế Cung thì chưa bao giờ thấy cánh cửa này khép vào chứ đừng nói là khoá vậy mà hôm nay lại khoá chặt.
Có lẽ những người đang ngủ bên trong cũng không hề biết mình bị khoá nhốt lại và có dùng ngón chân cũng đoán ra là ai làm.
Đến bây giờ thì Lý Giai Kỳ nghĩ không cần phải mất công đến những chỗ khác nữa bởi bọn họ đã lên kế hoạch và chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.
Khu nhà cho người làm không có hành lang bên ngoài mà chỉ có ở bên trong nên không thể trú tạm được.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có hành lang ở nhà chính có nơi tương đối kín gió.
Nửa đêm là thời điểm nhiệt độ xuống thấp nhất chưa kể quần áo của Lý Giai Kỳ đã ướt hết phía ngoài vì tuyết rơi vào.
Cấp bách bây giờ là phải giữ ấm cơ thể tránh bị hạ thân nhiệt.
Nghĩ là làm, Lý Giai Kỳ lại chạy về phía nhà chính.
Chỉ một đoạn đường từ nhà phụ lên nhà chính mà tuyết đã phủ kín cả đầu và hai vai của cô.
Thật may ở sảnh trước của toà nhà có những bệ rất lớn dưới mỗi cây cột nhà, ở chỗ giao nhau với hành lang có một vị trí khá kín gió.
Lựa chọn tốt nhất và duy nhất chính là chỗ giao nhau này.
Lý Giai Kỳ ngồi xuống co chân lại, thu nhỏ bề mặt tiếp xúc nhỏ nhất có thể.
Trong cái rủi có cái may khi mà chiếc áo khoác cô mặc hôm nay có lớp chống nước ở trong, bên ngoài áo đã ướt hết vì băng tuyết nhưng bên trong vẫn còn khá khô nên cũng đỡ lạnh hơn.
Điện thoại trong túi áo đã hết sạch pin nên không thể gọi cho ai được, Lý Giai Kỳ chỉ đành trú tạm ở đây đến sáng.
Sàn nhà bằng đá tự nhiên, xung quanh trụ cột cũng bằng đá cho nên dù đã kín gió thì vẫn cứ thấy lạnh.
Sáng sớm, Trầm Thiên Phong vừa xuống máy bay là lên xe chạy thẳng về nhà.
Suốt từ lúc lên máy bay đến tận bây giờ anh cứ luôn có cảm giác bồn chồn, sốt ruột.
Anh chỉ hận không có phép thuật hay mọc ra đôi cánh để sớm về nhà.
Cổng chính của Hải Thiên Đế Cung vậy mà lại đóng chặt hơn nữa còn không có người gác và phụ trách mở.
Tiểu Dương cũng nhận ra có gì đó không đúng, anh liên tục gọi cho quản gia Lưu nhưng không được, phải đến khi anh gọi cho Chu Tử Kiệt rồi bảo anh ta gọi cho người đến mở cổng thì mới được.
Xe không chạy vào gara mà đi thẳng lên chỗ sảnh chính.
Trầm Thiên Phong sốt ruột vội vàng đẩy cửa xe bước xuống, Tiểu Dương cũng nhanh nhẹn xuống xe.
Trầm Thiên Phong không để ý gì trực tiếp đi đến cửa, vậy mà không mở được cửa hơn nữa còn bị khoá ở bên trong bằng khoá truyền thống.
Tiểu Dương lại vội vàng gọi điện thoại, lần này anh trực tiếp gọi cho Yamaguchi Ryo.
Chuông cứ reo mãi mà không có ai nhấc máy, Tiểu Dương cũng lo lắng chết mất.
Đang định gọi thêm lần nữa chợt anh nhìn thấy ở chỗ cột nhà có một cái chân thò ra.
Thắc mắc và tò mò không biết ai lại ở đây giờ này, Tiểu Dương đi đến để nhìn cho kỹ rồi giật mình khi thấy rõ người đó.
Ban đầu vì quá lạnh mà Lý Giai Kỳ không thể nào chợp mắt nổi nhưng dần dần vì quá mệt mỏi mà cô thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Trầm Thiên Phong cũng cùng lúc quay qua bên này và nhìn thấy Lý Giai Kỳ.
Đầu tóc bị ướt giờ được gió hong khô nên trông xơ xác và hơi rối, có nhiều lọn xõa lên mặt.
Đôi môi thâm xì vì quá lạnh, quần áo còn chưa khô hết vẫn có chỗ loang vết nước.
Cô ngồi tựa đầu vào tường ngủ, đôi khi lại khẽ run lên vì lạnh.
Giai Kỳ! Tiểu Dương bật thốt lên đầy xót xa.
Nghe thấy có người gọi mình, hàng mi dài run run rồi mở ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bà Xã Em Phải Kết Hôn, truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn , đọc truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn full , Bà Xã Em Phải Kết Hôn full , Bà Xã Em Phải Kết Hôn chương mới