Phòng làm việc phía trong rộng rãi nhưng mang đến cho người ta cảm giác nặng nề.
Rèm của màu cà phê được kéo ra gần hết làm ánh sáng lọt vào phòng khá ít.
Có hai giá sách lớn bằng gỗ, trên đó xếp kín những quyển sách dày mỏng to nhỏ khác nhau.
Trong phòng kê một bộ sô pha bằng da nữa nên cũng không quá trống trải.
Chính giữa phòng là bàn làm việc lớn trên đó có máy tính và những tài liệu chờ ký tên.
Một chiếc ghế da cao cấp đang quay lưng lại phía Giai Kỳ và theo suy đoán của cô thì vị Boss trong truyền thuyết hẳn là đang ngồi trên đó.
Trầm tiên sinh cô Lý đến rồi ạ.
Tiểu Dương từ lúc Lý Giai Kỳ nói chuyện với Đàm Minh Viễn liền vào bên trong báo cáo công việc lúc này cẩn trọng thông báo.
Kể từ lúc bước chân vào căn phòng này ngoại trừ cảm giác nặng nề, thần bí do đồ đạc mang lại thì Lý Giai Kỳ luôn cảm giác được có một cỗ áp lực đè nén lên người cô.
Cái cảm giác áp bách này quen quen nhưng nhất thời cô không nhớ ra được là mình gặp khi nào.
Chào chủ tịch Trầm, tôi là Lý Giai Kỳ.
Không sợ hãi không cao hứng, Lý Giai Kỳ đúng mực cúi đầu chào một cái.
Chiếc ghế da từ từ quay lại cho đến khi Lý Giai Kỳ nhìn rõ mặt của người đàn ông ngồi trên đó, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt cô.
Đại thúc!
Cho đến khi một âm thanh khe khẽ thốt ra từ miệng của mình làm Lý Giai Kỳ hoàn toàn chấn kinh.
Không ngờ vị Đại thúc râu rậm cô gặp ngoài phòng họp lại là Đại Boss của Hải Thiên.
Giờ thì cô cũng đã hiểu tại sao Mã Di và Ngô Tâm Lan lại nhiệt tình để cô cùng tham gia ký hợp đồng với con lợn béo Lăng Đức kia như vậy.
Người đàn ông ngồi trên ghế da không hề đáp lại lời chào hỏi của Lý Giai Kỳ, anh ngồi đó như một vị Đế vương cao cao tại thượng hoàn toàn bỏ qua mọi vật xung quanh.
Lúc này không biết ai đã điều khiển cho những tấm rèm cửa thu lại, căn phòng khi nãy còn u ám nặng nề lúc này lại tràn ngập ánh sáng.
Ánh sáng mặt trời thông qua những tấm kính trong suốt tràn vào len lỏi mọi ngóc ngách của căn phòng.
Màu trắng của sơn tường cùng với màu nâu của đồ vật trong phòng tạo nên cảm giác hài hoà và khá ấm áp.
Đại Boss vẫn không nói lời nào nhưng ánh mắt rét lạnh và khí thế bức người quả thật làm Lý Giai Kỳ đổ mồ hôi lạnh.
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn ngồi trên ghế da, trên người anh ta là bộ âu phục màu đen với những đường may tỷ mỉ.
Mái tóc được vuốt lên gọn gàng lộ ra vầng trán rộng, lông mày rậm và dài.
Chiếc mũi giống như những nét khắc tinh tế của tạo hoá thêm một chút thì to mà bớt một chút thì nhỏ, sống mũi cao chuẩn đẹp.
Thế nhưng thứ thu hút Lý Giai Kỳ nhất lại chính là đôi mắt của anh ta, đôi mắt sâu không thấy đáy như hút tất cả mọi vật chìm vào trong nó.
Đôi mắt sâu phóng ra từng cái nhìn sắc lạnh như băng khiến cô không rét mà run, đôi mắt ấy lạnh lùng mà cao ngạo, lãnh khốc mà sắc bén nói rõ chủ nhân của nó là người rất nghiêm khắc thậm chí là hà khắc.
Thấp thoáng trong bộ râu rậm rạp che gần nửa khuôn mặt anh ta Lý Giai Kỳ thấy được đôi môi của anh ta, nó không quá dày cũng không quá mỏng nói chung là đầy đặn hơn nữa còn rất đỏ.
Cô không muốn trả nợ?
Đang thất thần đánh giá vị Boss cao cao tại thượng trước mặt thì mọt giọng nói trầm thấp vang lên kéo tâm hồn Lý Giai Kỳ về hiện tại.
Lắc lắc đầu theo bản năng cô lí nhí đáp lại.
Không có.
Băn khoăn?
Trước sau Trầm đại Boss không nói quá nhiều nhưng cái âm thanh trầm thấp mà lạnh lẽo kèm theo ánh mắt như muốn nuốt trửng người khác làm Lý Giai Kỳ áp lực rất lớn.
Cô cứng ngắc đứng tại chỗ, không dám động đậy cố gắng giảm sự tồn tại xuống thấp nhất ấp úng trả lời.
Cái đó....tôi....tôi còn có người thân....cho nên....cho nên có thể trả tôi một nửa tiền lương được không? Còn nữa, cuối tuần tôi có thể trở về nhà....được không?
Càng nói giọng cô càng nhỏ dần, Lý Giai Kỳ biết là cô mang nợ người ta nhưng đàn con của cô cũng cần phải ăn uống đi học, bà và dì của cô moitj người bị bệnh một người lớn tuổi cũng không thể để họ cực khổ.
Gọi Chu Tử Kiệt.
Người đàn ông ngồi trên ghế da không trả lời cô mà chỉ kêu gọi người vào.
Đây là đồng ý hay không, chẳng lẽ yêu cầu của cô quá đáng đến mức anh ta cho người đuổi cố ra ngoài.
Chưa đầy ba phút sau một người đàn ông mặc âu phục màu đen bước vào trong phòng.
Anh ta đứng cạnh Tiểu Dương không chênh lệch lắm về chiều cao có điều dáng đi nhanh nhẹn, cước bộ có lực chí ít cũng luyện võ trên mười năm.
Lý Giai Kỳ không thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cái cảm giác bị người ta sắp đặt mọi chuyện rất khó chịu.
Bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt lại cơ hồ nghe được cả tiếng răng rắc.
Cố gắng hít thở sâu để điều hoà trạng thái bản thân, Lý Giai Kỳ tiếp tục quan sát Chu Tử Kiệt.
Với yêu cầu của cô Lý đây, chủ tịch Trầm sẽ cho cô một cơ hội.
Chỉ cần cô không để thua lão Chu thì chủ tịch sẽ đồng ý.
Đàm Minh Viễn không nhanh không chậm giải thích.
Nước đi này quả thật Lý Giai Kỳ không lường được.
Tuy nhiên suy nghĩ một chút là sẽ rõ.
Cô dùng ba cước đánh cho Lăng Đức bất tỉnh nên giờ vị Đại Boss mặt lạnh này cũng buộc cô dùng thực lực đổi lấy lợi ích.
Gian thương quả nhiên âm hiểm, lợi ích luôn là duy nhất, luôn suy nghĩ chu toàn mọi khả năng để giành lợi lớn nhất.
Ngồi trên lưng hổ muốn xuống không phải dễ nên Lý Giai Kỳ đành gật đầu đáp ứng.
Thay ra bộ đồ công sở, khoác lên mình bộ đồ đấu võ màu trắng Lý Giai Kỳ thay đổi từ một cô gái cẩn trọng trưởng thành thành một cô gái năng động trẻ trung.
Điều Lý Giai Kỳ không ngờ là trong trụ sở chính lại có một sang đấu với đầy đủ trang bị cần có.
Lúc cô bước vào thấy ngay người được gọi là Chu Tử Kiệt đã thay xong quần áo ở trên đài.
Dưới đài chỉ có hai chiếc ghế sô pha đơn phong cách cổ điển bằng gỗ bọc nhung màu xanh đen.
Bạn đang đọc bộ truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bà Xã Em Phải Kết Hôn, truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn , đọc truyện Bà Xã Em Phải Kết Hôn full , Bà Xã Em Phải Kết Hôn full , Bà Xã Em Phải Kết Hôn chương mới