Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc
Xa cách tám năm, Sở Thanh gặp lại Trình Dịch An ở phòng cấp cứu bệnh viện.
Là khách quen của bệnh viện, cô cầm bình truyền dịch ngồi trên sô pha bằng da cạnh cửa sổ, đầu óc mê man.
Sở Thanh cầm túi sưởi người nọ đưa cho, ôm vào ngực, "Tớ nhớ hồi xưa cậu nói muốn học tài chính..."
Trình Dịch An không trả lời lại mà đưa tay chỉnh lại tốc độ truyền dịch, cụp mắt xuống nhìn chiếc túi sưởi màu hồng đó, "Tôi cũng nhớ hồi đó có một người nói muốn học đại học cùng thành phố với tôi."
- -----------
"Tại sao cậu lại học y?"
"Vào làm ở bệnh viện tốt nhất thành phố M, rồi sẽ có một ngày gặp được cậu."
Đoạn trích nhỏ:
"Sở Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó thò người sang bên hôn một cái lên mặt anh, "Khởi động hình thức lái xe."
"Tinh." Trình Dịch An vẫn mặt không biểu cảm, "Nếu cần về nhà mời lặp lại thao tác."
Sở Thanh nhìn ngoài cửa sổ một cái, thấy đằng trước không có ai thì níu lấy cổ áo Trình Dịch An kéo về phía mình, sau đó chu mỏ hôn mấy cái liên tiếp.
"Có thể đi được chưa, hả bạn học Tiểu Trình?"
"Có thể." Trình Dịch An khởi động xe, thừa lúc Sở Thanh cúi đầu lướt Weibo thì nghiêng đầu sang một bên trộm cười."
Bình luận truyện