Không thể có con...!có lẽ đây là chuyện không có bất kỳ người phụ nữ nào chịu nổi! Hẳn là món nợ giữa bọn họ cũng đã thanh toán rõ ràng! Nhưng vì sao tâm trạng anh lại không vui vẻ chút nào, ngược lại còn vô cùng nặng nề? Bạc Lương Thần dừng chân bên ngoài phòng bệnh thêm một lát rồi mới xoay người ra khỏi bệnh viện.
Người đã ngồi lên xe nhưng tâm hồn đang trôi dạt nơi nào.
Lão Chu tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu: "Bạc Tổng, tôi đã làm theo lời dặn của ngài, nộp viện phí và tiền thuốc men gần một tháng cho Chung tiểu thư, ngoài ra còn dặn dò y tá nếu cần nộp tiếp thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào." "Ừm." Bạc Lương Thần lạnh lùng đáp một tiếng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc trông thấy Ôn Nguyễn Nhi đeo cặp kính to, giận dữ đi từ trong bệnh viện ra.
"Bạc Tổng, là Ôn tiểu thư.
Có cần tiện thể đón cô ấy lên xe không?" Tài xế hỏi.
"Không cần." Bạc Lương Thần nghĩ tới dáng vẻ ngang ngược hống hách của Ôn Nguyễn Nhi trong phòng bệnh, lòng thầm cảm thấy bực bội.
Rõ ràng Ôn Nguyễn Nhi là người anh chọn, lại còn là ân nhân cứu mạng hồi nhỏ của anh.
Nhưng sau một thời gian chung sống, anh thật sự không nảy sinh hứng thú gì với đối phương.
Trên người cô ta có hơi thở con buôn, vô hình trung bị khí chất thanh cao kiêu ngạo đặc biệt trên người Chung Hi lấn át.
"Về công ty." Bạc Lương Thần lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng, thưa Bạc Tổng." ...! Ôn Nguyễn Nhi đi rồi, cuối cùng phòng bệnh cũng yên tĩnh.
Chung Hi nhớ lại màn giằng co hồi nãy rồi chìm vào suy tư.
Hiện tại khả năng duy nhất chính là Ôn Nguyễn Nhi nói dối, Bạc Lương Thần nhận nhầm ân nhân cứu mạng.
Đúng là thiên đạo có luân hồi, ông trời sẽ không bỏ qua cho ai.
Nếu Bạc Lương Thần biết chân tướng sự việc, không biết vẻ mặt anh sẽ đặc sắc cỡ nào.
Lúc này, thậm chí trong lòng Chung Hi còn có khoái cảm trả thù.
Suốt ba ngày tiếp theo, cô nhốt mình trong phòng bệnh, thỉnh thoảng lại ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chung Hi ngắm nhìn y tá đẩy xe của trẻ con trong bệnh viện, đôi lúc sẽ giơ tay xoa bụng, cảm nhận sinh mệnh đã từng tồn tại trong đó.
Thật kỳ lạ, mấy ngày nay Ôn Nguyễn Nhi không đến tìm cô gây chuyện, Bạc Lương Thần cũng giống như là mất tích, hiếm khi lỗ tai cô được yên tĩnh.
Mãi cho đến khi y tá gõ cửa phòng cô: "Chào Chung tiểu thư, có một vị Lục tiên sinh nói muốn gặp chị." Ngoài Lục Bắc ra, Chung Hi không nghĩ ra mình còn có người bạn nào họ Lục.
Nhưng mấy ngày trước bà Lục sỉ nhục cô ở quán cà phê, dường như chuyện này vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt.
Chung Hi ngồi bên bệ cửa sổ, hờ hững đáp lời: "Tôi không muốn gặp anh ấy, cô bảo anh ấy về đi." Y tá đã chuyển lời nhưng Lục Bắc ở ngoài cửa không chịu từ bỏ, gõ cửa rầm rầm: "Chung Hi, anh đã biết chuyện mẹ anh đến tìm em, anh thề là anh không biết gì hết.
Nếu bà ấy có làm chuyện gì quá đáng, anh xin thay mặt bà ấy xin lỗi em.
Em mở cửa ra trước đã, rồi chúng ta từ từ nói chuyện có được không?" Anh ta mới kết thúc một trận đấu ở nơi khác, vừa xuống máy bay liền ba chân bốn cẳng chạy đến đây, còn chuẩn bị một bó hoa hồng ôm trong lòng.
Phía bên trong cánh cửa không có động tĩnh gì.
"Chung Hi! Anh biết em đang tức giận, anh đảm bảo sẽ không để cho mẹ anh đến quấy rầy em nữa!" Lục Bắc mặc trang phục đua xe, ngoại hình cực ngầu, làm cho trái tim thiếu nữ của các cô y tá trong bệnh viện rung rinh.
Có người không nhịn được nhắc nhở Lục Bắc: "Tiên sinh, Chung tiểu thư đang hồi phục sức khoẻ sau khi sảy thai, anh có thể nói nhỏ một chút không?" "Sảy thai?" Lục Bắc sửng sốt, một giây sau lập tức mắng thầm: "Shit!" Đứa bé này còn có thể là con của ai ngoài Bạc Lương Thần chứ! Lục Bắc ném bó hoa vào quầy tiếp tân của khoa điều trị nội trú, sau đó rảo bước định đi tìm Bạc Lương Thần tính sổ.
Ai dè anh ta mới đi vài bước đã va vào Bạc Lương Thần vừa ra khỏi thang máy..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!