Ôn Nguyễn Nhi trợn trừng mắt, không lo được váy cưới trên người nữa, vọt thẳng xuống sân khấu muốn đánh Chung Hi.
"Chung Hi! Cô nói bậy! Đây rõ ràng là tôi và Lương Thần..."
Nói được nửa câu, Lục Bắc lập tức giơ tay giữ lấy tay cô ta.
Anh ta nhíu mày, nhìn về phía Bạc Lương Thần còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ: "Bạc Tổng, tôi thật sự cảm thấy anh có chút đáng thương, ngay cả người mà mình phải bảo vệ cũng có thể nhầm."
Anh ta khinh thường buông Ôn Nguyễn Nhi ra, ôm vai Chung Hi nghênh ngang rời đi.
Bỗng nhiên dáng người thon dài của Bạc Lương Thần như dán chặt ánh mắt lên người Chung Hi.
Từng câu từng chữ của cô như chuông đồng dội vào lông ngực anh.
Ân nhân cứu mạng năm đó, nhận nhầm? Không phải Ôn Nguyễn Nhi, mà là...!
Hai chữ kia giống như vô vàn lời nói bị kẹt lại giữa cổ họng anh.
"Lương Thần!"
Ôn Nguyễn Nhi đã thực sự lo lắng.
Cô ta tiến lên một bước, kéo tay Bạc Lương Thần: "Lương Thần, anh không nên tin cô ta, người đã cứu anh năm đó chính là em mà! Mặt dây chuyền này là do em sơ ý đánh rơi chỗ anh, anh quên rồi sao?"
Bạc Lương Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp đứng đối diện, luôn cảm thấy không đúng.
Anh đưa tay, không biết dùng sức như thế nào, gạt phăng tay Ôn Nguyễn Nhi xuống.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả khách mời, anh thân là chú rể lại bước nhanh xuống bục.
Ôn Nguyễn Nhi ngây người đứng trên sân khấu: "Xong rồi..."
"Đứng lại!"
Bạc Lương Thần sải bước đuổi kịp Chung Hi, đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, kéo cô xoay người lại: "Trả lời tôi, có phải người năm đó là cô không? Mặt dây chuyền kia..."
Chung Hi nhìn phản ứng của anh, cười khẩy một tiếng: "Phải hay không phải cũng không còn quan trọng nữa rồi."
Bắt đầu từ giây phút bọn họ ly hôn đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Tay Bạc Lương Thần cứng đờ tại chỗ, anh đã đọc được đáp án từ trong mắt Chung Hi.
"Lương Thần!"
Ôn Nguyễn Nhi đuổi đến, lớn tiếng khóc.
Phía sau lưng cô ta là Ôn Quốc Huy và Trang Uyển Như, còn có cả một số khách mời đứng xem trò vui.
Chung Hi thấy cảnh tượng này cũng chỉ tặc lưỡi: "Đúng thật là một buổi lễ kết hôn khiến người ta khó quên mà."
Nói xong thì xoay người, ngồi vào xe Lục Bắc.
Ánh mắt Bạc Lương Thần âm trầm hơn nữa.
Bị Chung Hi xáo trộn một phen như vậy, hôn lễ này hoàn toàn không thể tiến hành được nữa.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nói mặt dây chuyền này là tín vật đính ước của cô dâu chú rể sao? Sao lại cái gì mà có phải của vợ trước Bạc Tổng hay không vậy?"
"Ôi, chuyện như này mà cũng nhầm được sao?"
Vẻ mặt Bạc Lương Thần lạnh lẽo, hất bàn tay đang định ôm lấy anh của Ôn Nguyễn Nhi, vẫn muốn đuổi theo cô.
Anh muốn hỏi rõ ràng.
Ôn Nguyễn Nhi nhìn thấy tình hình như vậy, đâu chịu bỏ qua, lảo đảo bổ nhào lên người Bạc Lương Thần!
"Lương Thần, anh đừng đi, em đã mang thai hai tháng!"
Lời này vừa dứt, bước chân của Bạc Lương Thần khựng lại.
"Nếu như anh đuổi theo cô ta thì đứa con trong bụng em phải làm sao bây giờ?"
Bạc Lương Thần quay người, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm lên người cô ta: "Cô nói cái gì?"
Nước mắt Ôn Nguyễn Nhi rơi như mưa, đáng thương không chịu nổi.
"Cách đây mấy ngày em thấy trong người không khoẻ, nên đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện đã mang thai hai tháng."
Ánh mắt sắc bén của Bạc Lương Thần lạnh lùng liếc nhìn Ôn Nguyễn Nhi: "Chuyện cô nói là thật?"
Ôn Nguyễn Nhi bị ánh nhìn chằm chằm của Bạc Lương Thần dọa chột dạ.
Đương nhiên cô ta biết đứa bé này của cô ta đến như thế nào.
.
.
Nhưng mà cũng may, cô ta đã có chuẩn bị từ trước.
Bạn đang đọc bộ truyện Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em, truyện Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em , đọc truyện Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em full , Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em full , Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em chương mới