Tang Ương thầm nhẩm lại lời Bách Chu nói, hơn tám giờ sẽ có chuyện gì xảy ra?
Tâm trí xoay chuyển một vòng, cô vẫn không nghĩ ra được manh mối.
Các sinh viên trang trí hội trường đang nói chuyện, không lớn tiếng, chỉ có thể nghe loáng thoáng vài câu từ, cũng không thể hiểu rõ nội dung.
Nói xong lời vừa rồi, ngay cả niềm vui khi về lại chốn cũ trong lòng Bách Chu cũng chợt tan biến.
Giống như ý nghĩ gặp may lóe lên trong đầu, từ khoảnh khắc cô mở mắt ra, sự tình liền hoàn toàn thay đổi.
Suy nghĩ ban đầu của cô là chỉ cần ngăn không cho Tang Ương lên chiếc xe kia thì có thể tránh được bi kịch, việc đó quá dễ dàng.
Cho đến khi cô nhìn thấy bức tranh vượt thời không về cùng mình.
Bức tranh đó như một hạt giống hoài nghi và sợ hãi, bén rễ nảy mầm trong lòng cô, khiến cô đứng ngồi không yên.
Thậm chí trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ khiến cả người toát mồ hôi lạnh.
Có khi nào cô không thay đổi được gì, cuối cùng Tang Ương vẫn sẽ có mặt trên chiếc xe kia, sau đó giống như tất cả những người trên xe, gặp phải thảm kịch.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tay Bách Chu khẽ siết chặt. Tang Ương nhìn sang làm cô yên lòng, nhận điện thoại.
Đầu tiên chị nghe bên kia nói, sau đó cười: "Không có việc gì."
"Đúng."
"Hôm nay không đến bệnh viện." Tang Ương nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú Bách Chu.
Bách Chu nắm tay chị, ngón tay di chuyển đến cổ tay Tang Ương, tìm được mạch đập của chị, cảm nhận nhịp tim của chị.
Tang Ương nói thêm vài câu, vẻ mặt và giọng điệu vẫn luôn nhẹ nhàng.
Tang Ương nói: "Không phải, là Hứa Tụng Ý, chị không đến, khoa bọn chị bận quá, nhờ cô ấy sang đỡ."
"À." Bách Chu vô cảm nói.
Tang Ương mỉm cười: "Để cảm ơn và đền bù, chị hứa sẽ mời cô ấy một bữa."
"À." Bách Chu vẫn hờ hững, nhưng suy nghĩ trong giây lát, cô đề nghị, "Vậy mời chị ấy đến nhà ăn lẩu đi, chúng ta tự làm lẩu, gọi cả Khương Uyển nữa."
Cô chỉ buột miệng nhắc đến, nhưng Tang Ương lại tỏ ra thoáng ngạc nhiên.
"Sao thế?" Bách Chu hỏi.
"Trước đây em sẽ không chủ động nói muốn mời Khương Uyển đến nhà ăn."
Chị nói, Bách Chu mới nhận ra hình như là vậy, cô và Khương Uyển vừa gặp đã cãi nhau, bình thường nếu có thể không gặp thì sẽ không gặp, hoàn toàn sẽ không chủ động nói muốn ăn một bữa cùng nhau.
Nhưng ba năm kia, Khương Uyển đã giúp cô rất nhiều việc, cũng quan tâm đến cô rất nhiều.
"Thỉnh thoảng mời chị ấy đến một lần." Bách Chu chỉ có thể ậm ờ nói.
Tang Ương không hỏi tiếp, chị nói: "Vậy mai gặp cậu ấy chị sẽ nói."
Có lẽ công việc trang trí đã sắp xong, mấy sinh viên kia chợt thả lỏng, bắt đầu vui cười đùa giỡn.
Hội trường đóng kín cửa, gió bị cản ở ngoài, nhưng giếng trời vẫn để lọt một chùm nắng ấm áp rọi xuống sàn, chùm nắng kia lấp lánh ánh vàng, những hạt bụi nhỏ li ti bay lơ lửng trong ánh sáng.
Hội trường nhỏ trở thành một nơi yên tĩnh ấm áp, tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng chạy nhảy và cười đùa của những sinh viên kia cũng không thể ảnh hưởng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!