Ngày 29 tháng 11 năm 2017, là ngày Bách Chu tổ chức triển lãm tranh cá nhân đầu tiên.
Mong muốn từ nhỏ của Bách Chu là trở thành một họa sĩ xuất sắc, tổ chức triển lãm tranh cá nhân là một bước rất quan trọng trên chặng đường thực hiện ước mơ của cô, ngày nào cô cũng rất hồi hộp và lo lắng.
Để giúp cô thư giãn phần nào, Tang Ương đã lên kế hoạch đi du lịch vào tuần sau, hơn nữa mỗi tối đều bàn xem sắp xếp hành trình như thế nào, dừng chân ở đâu, đến con ngõ nào tìm các món ăn địa phương ngon nổi tiếng, phong cảnh nào đẹp để chụp ảnh.
Tuy là người làm nghệ thuật với óc thẩm mỹ khá cao, nhưng kỹ năng chụp ảnh của Bách Chu cũng thật sự khó nói.
Song có lẽ là do tính cách nổi loạn, càng không giỏi việc gì, lại càng thích làm việc đấy, Bách Chu vẫn rất nhiệt tình đối với nhiếp ảnh, chiếc kệ ở nhà bày đầy máy ảnh và ống kính cô mua.
"Chúng ta đứng giữa bức tường kia, chụp theo góc độ này chắc chắn sẽ rất đẹp." Bách Chu bừng bừng hào hứng nói.
Tang Ương nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đáp vài lời, có lúc sẽ khen cô, có lúc sẽ nói "không được, chị thấy chụp như thế sẽ không đẹp", sau đó Bách Chu sẽ sốt ruột nói "nhất định sẽ đẹp, không tin lúc đó em chụp cho chị xem".
"Thế à? Vậy chị sẽ chờ xem." Tang Ương luôn tỏ ra yếu thế đúng lúc, lộ vẻ bị thuyết phục, thỏa mãn lòng hiếu thắng nho nhỏ của Bách Chu.
Vậy nên Bách Chu hăm hở phấn chấn, còn có thể nói chuyện với Tang Ương về cửa hàng bánh ngọt kia.
Rõ ràng chưa từng đến, rõ ràng mới chỉ thấy qua hình ảnh, nhưng cũng có lẽ vì nói rất nhiều, cửa hàng kia như mang đến một cảm giác khác biệt, cộng thêm chuyện chụp ảnh, đã gần như trở thành chủ đề trò chuyện đêm khuya của hai người.
Tang Ương luôn lắng nghe chăm chú, sau đó chắc chắn rằng nỗi lo của Bách Chu đã dịu bớt, không còn căng thẳng như trước, mới hôn lên mắt cô khi cô đã hơi buồn ngủ ghé lại gần. Hai người cùng chúc nhau ngủ ngon, cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm đó Tang Ương hỏi lại: "Em có chắc là không cần chị đi cùng?"
Bách Chu đã căng thẳng mấy tháng, nhưng ngược lại khi đến ngày triển lãm tranh chính thức khai mạc, cô trở nên bình tĩnh: "Em làm được, chị cũng phải đi làm chăm chỉ."
Tang Ương ngẫm nghĩ, thấy Bách Chu thật sự quyết tâm mới cười nói: "Được."
Nắng mùa thu rọi xuống khoảng sân nhỏ, trải một lớp sáng lên thảm cỏ nửa xanh nửa vàng.
Tang Ương sửa lại cổ áo cho cô, giống như một người vợ tiễn người yêu đi xuất chinh, hôn lên khóe môi cô: "Chúc em họa sĩ của chị tổ chức triển lãm thành công."
Bách Chu gật đầu: "Nhất định sẽ thành công!"
Nói xong, như nhớ đến điều gì, cô vui vẻ nắm chặt tay chị: "Em đã đặt nhà hàng rồi, đợi buổi chiều kết thúc, em sẽ đến đón chị, chúng ta đi ăn mừng."
"Ừ." Tang Ương đồng ý.
Hai người tạm biệt nhau ở cửa, Bách Chu đi lấy xe, Tang Ương đi về hướng khác, Hứa Tụng Ý đang ở ngoài khu nhà đợi chị.
Thời tiết tốt đến ngạc nhiên, tâm trạng của Bách Chu cũng nhẹ nhõm tựa như những đám mây trôi bồng bềnh trên trời kia.
Cô đi đến bên xe, ngoảnh lại, nhìn theo bóng hình Tang Ương đi xa dần.
Hình bóng của Tang Ương rất đẹp, vóc người của chị đẹp tuyệt vời, lưng luôn thẳng, cổ thon dài như thiên nga. Đôi khi Bách Chu sẽ cảm thấy Tang Ương như một cây trúc, có lẽ vì lớn lên trong một gia đình trí thức truyền thống, tính cách của Tang Ương có một phần vô cùng dịu hiền.
Nhưng rất nhiều thời điểm, Bách Chu lại cảm thấy dùng thứ quá cứng rắn như tre trúc để so sánh với Tang Ương không thích hợp, không phải nói Tang Ương không cứng rắn, mà chị, rất dịu dàng.
Cơ thể của chị mềm mại, ánh mắt của chị giống như sóng nước, mênh mông nhẹ nhàng, tựa như có thể bao dung tất cả của Bách Chu. Thật ra chị không hay cười, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô, trên môi chị sẽ luôn hiện lên một nét cười yêu chiều.
Bách Chu kìm lòng chẳng được gọi một tiếng: "Tang Ương!"
Tang Ương thả chậm bước chân, ngoảnh lại, Bách Chu nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay lia lịa với cô.
Tang Ương mỉm cười, tựa như cảm thấy Bách Chu như vậy thật ngố. Cô cười lắc đầu, cũng nâng tay.
Hai người cứ thế chia đôi.
Hôm đó, Bách Chu thật sự trải qua rất thuận lợi.
Công tác chuẩn bị ở giai đoạn trước cực kì chu đáo, tiến trình triển lãm diễn ra đúng theo kế hoạch, không có sai sót.
Đối với Bách Chu, việc khó nhất có lẽ là giao tiếp với người khác, nhưng hôm đó cô đã nói chuyện với rất nhiều người cả quen biết lẫn không quen biết, tất cả đều suôn sẻ.
Cho đến năm giờ chiều, Bách Chu nhận được điện thoại của Tang Ương, bệnh viện có việc gấp, chị phải tăng ca.
"Xin lỗi Tiểu Chu." Tang Ương áy náy nói, "Lần sau chị đền cho em được không?"
Đương nhiên Bách Chu rất mất mát, nhưng cô biết công việc của Tang Ương sẽ thường xuyên gặp những trường hợp khẩn cấp như vậy.
"Không sao, chị tập trung làm việc đi, đừng lo cho em, đúng lúc phía tổ chức cũng muốn mở tiệc ăn mừng, em đi với họ, sẽ chơi rất vui. Chị nhớ phải ăn đấy, bận cũng không được để bị đói."
Bên phía Tang Ương có người nôn nóng gọi "bác sĩ Tang", chị vội đáp lại một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Địa điểm tổ chức tiệc mừng đã được đặt từ buổi sáng, Bách Chu theo mọi người cùng đi chơi. Đều là người trẻ tuổi, tự nhiên là chơi hết mình, đúng như Bách Chu nói, tối nay chơi khá vui.
Bảy giờ bốn mươi phút, Tang Ương cuối cùng cũng gần hết bận, chỉ còn lại vài việc nhỏ, cô tìm đến Hứa Tụng Ý vừa hay đang hỗ trợ ở khoa mình, nhờ cô ấy giúp đỡ tiếp.
Hứa Tụng Ý nâng tay nhìn đồng hồ, hào phóng đồng ý: "Khi nào xin chữ kỹ của Tiểu Chu cho mình được không? Mình có người bạn thích tranh của em ấy lắm."
"Không thành vấn đề." Tang Ương vội vàng, thấy cô ấy đồng ý liền nhanh chóng thay áo blouse trắng, rồi đi ra ngoài.
Cổng bệnh viện bị tắc nghiêm trọng, xe taxi hoàn toàn không thể vào.
Tang Ương lo lắng đứng trong màn đêm, cô mở bản đồ kiểm tra thử, thấy nơi này cách địa điểm Bách Chu tổ chức tiệc mừng không xa, đi xe buýt chỉ mất hơn mười phút.
Vừa đúng lúc, chuyến xe kia vào điểm dừng.
Tang Ương không nghĩ gì thêm, vội chạy qua, lên xe.
Xe buýt có làn đường riêng dành cho xe buýt, tình trạng tắc nghẽn không nghiêm trọng lắm, xe nhanh chóng chạy thuận lợi.
Trên xe không có nhiều người, nhìn qua vẫn còn không ít ghế trống. Tang Ương đi đến cuối xe, ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho Bách Chu.
"Chị tan ca rồi, đang đến, các em ở phòng nào?"
Cầm điện thoại, cô khẽ thở ra, trong lòng có cảm giác thư thái vừa nhẹ nhõm vừa may mắn, may mà mình vẫn kịp.
Dù thế nào, ngày đặc biệt như hôm nay, cô vẫn hy vọng có thể ở bên Tiểu Chu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!