Bách Chu

Chương 17: 17


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Bách Chu vẽ rất nhiều tranh, tất cả những bức em hài lòng, Tang Ương đều từng xem, vì điều đầu tiên Bách Chu nghĩ đến mỗi khi vẽ xong chính là mang cho cô xem, chia sẻ niềm vui khi sáng tác ra một tác phẩm đẹp với cô.

Tranh vẽ được đặt khắp mọi nơi trong nhà, nhiều đến nỗi không thể không cất vào thùng các tông.

Bách Chu lại có thói xấu bày bừa đồ đạc trong phòng vẽ, nếu không có Tang Ương thường xuyên dọn dẹp giúp, e là phòng vẽ đã ngổn ngang đầy giấy và dụng cụ vẽ đến nỗi không có chỗ đặt chân.

Tang Ương luôn có thể vào phòng vẽ của Bách Chu bất cứ lúc nào, em cũng không giấu các tác phẩm của mình, Tang Ương muốn xem là có thể xem, muốn chạm là có thể chạm, em cũng không để ý.

Chính vì lẽ đó, Tang Ương mới có ấn tượng sâu với bức tranh em vội vã không cho cô chạm vào.

Cô lấy khung kính ra khỏi ngăn tủ, đầu tiên là quan sát toàn bộ bức vẽ một lần, không thấy điểm nào kỳ lạ, chỉ có thể nhìn ra vài nét bút non nớt được che giấu rất tốt.

Là tác phẩm của Tiểu Chu hồi nhỏ, hẳn là khi mới học vẽ chưa lâu. Giống phần lớn các em nhỏ muốn che giấu sự non nớt của mình, thích bắt chước dáng vẻ của người lớn, Tiểu Chu khi vẽ cũng có tính trẻ con như vậy. Cô đã xem rất nhiều tranh em vẽ khi mới vừa học hội họa, em luôn giấu nét bút non nớt của mình trong tất cả các bức tranh, học theo bút pháp của những họa sĩ nổi tiếng, giả thành nét vẽ thành thạo phóng khoáng.

Thật ra giống như lâu đài xây bằng cát bên biển, chỉ có khung cốt, ngay cả Tang Ương chưa bao giờ học giám định và thưởng thức hội họa một cách tử tế, cũng có thể nhìn ra.

Nhưng cô lại cảm thấy Tiểu Chu "cố làm ra vẻ" như vậy cũng đặc biệt đáng yêu.

Cô cầm bức tranh, nét mặt có vài phần hoài niệm, phần hoài niệm ấy còn chưa kịp lan vào trong lòng, cô lại đột nhiên nhận ra người kia đã không còn, vì thế chút dịu dàng mới hiện lên lại hóa thành nhũ băng sắc nhọn, đâm ngược vào mình.

Tang Ương hít sâu một hơi, cố hết sức để bình tĩnh, không nghĩ về chuyện gì khác, chỉ nhìn bức tranh này.

Cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Đây là một bức tranh rất bình thường, phong cách đã gặp thoáng qua ở phác thảo các tác phẩm thành thục sau này của Bách Chu, đề tài là vũ trụ, màu sắc thiên hướng tươi sáng, không có gì kỳ lạ.

Nhưng nếu thật sự chỉ là một bức tranh bình thường, vì sao Tiểu Chu không cho cô chạm vào?

Tang Ương vén sợi tóc rủ xuống ra sau tai, rồi đi vài bước trong phòng, đến nơi sáng đèn hơn.

Cô quan sát đi quan sát lại bức tranh này, muốn tìm được chút ẩn dụ trong nội dung bức tranh.

Vũ trụ, hố đen, đều là những khái niệm rộng lớn, có thể tìm thấy rất nhiều ẩn dụ, nhưng đều là những chứng cứ không thể chứng minh.

Bạn đang đọc bộ truyện Bách Chu tại truyen35.shop

Điều khiến Tang Ương chú ý chính là hố đen chiếm diện tích rất lớn trên tranh, màu sắc của hố đen rất sâu, giống như có thể hút hết ánh sáng.

Tang Ương nhìn chăm chú, đưa tay chạm vào, là kết cấu cưng cứng sau khi khô màu.

Cô đứng trước bức tranh cả một đêm, cho đến khi bên ngoài sáng hẳn, cửa kính phủ một lớp hơi nước nhàn nhạt, ánh sáng ngoài trời át mất ánh đèn trong nhà.

Cơ thể hơi cứng vì đứng thẳng lâu, cẳng chân cũng đau nhức, Tang Ương vô thức đi đến bên sô pha ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn bức tranh, liên hệ với sự khác thường của Bách Chu cả ngày hôm đó.

Cả ngày hôm đó Bách Chu đều rất căng thẳng, không cho cô rời khỏi tầm mắt, đến tối, em càng lúc càng lo lắng, sốt ruột đến mức không cầm chắc cọ vẽ, phải khi cô ôm hôn an ủi, em mới đỡ hơn phần nào.

Em run rẩy, em dựa vào vai cô, ôm cô rất chặt, gọi tên cô, rồi lại im lặng một khoảng dài.

Cho đến tám giờ mười lăm phút, thời điểm đó giống như một con dao cắt đứt sự lo lắng căng thẳng của Bách Chu, em lập tức không sao, dù rằng còn có phần xúc động, nhưng cảm xúc đã dịu xuống, em trở về với dáng vẻ bình thường của em.

Tang Ương nhớ lại, từng sự thay đổi trong nét mặt Bách Chu đều rõ ràng như được khắc vào trong lòng cô.

Cô phát hiện, điều kỳ lạ thật sự của ngày hôm đó, chính là không có chuyện gì xảy ra.

Không có chuyện gì xảy ra, Tiểu Chu đã rất lo lắng, rất căng thẳng. Không có chuyện gì xảy ra, em bình tĩnh lại. Giống như mọi nguy hiểm đều vô hình, mà sau khi thời điểm kia đến, nguy hiểm cũng đi qua.

Cô nhìn chằm chằm hố đen, trong lòng thoáng bắt được gì đó, như tìm được sợi dây liên hệ giữa hai người, lại như luôn bị ngăn cách bởi một màn sương mù mờ ảo, không thể nói rõ.

Tang Ương suy nghĩ miên man, thậm chí có vài phần ám ảnh và điên dại mà chính cô cũng không biết, bỗng nhiên, có tiếng bước chân lộp bộp truyền đến từ phòng khách.

Tang Ương quay đầu, thấy Đậu Hà Lan chạy vào, ánh mắt của cô vẫn thoáng mơ màng, vẫn đắm chìm trong những suy nghĩ vừa nãy.

Đậu Hà Lan đi tới trước mặt cô, kêu một tiếng với cô, Tang Ương mới nhận ra trời đã sáng, mặt trời cũng đã ló rạng, rọi xuống thảm cỏ, rọi vào trong cửa sổ.

Tang Ương thức trắng đêm, suy nghĩ hơi chậm chạp.

Phải cho Đậu Hà Lan ăn. Nghĩ vậy, cô chống tay vịn đứng dậy, lại cảm thấy chóng mặt quay cuồng, nhất thời mất sức, ngã ngồi trở về, ngước mắt, liền nhìn thấy bức tranh trên giá vẽ kia.



Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bách Chu, truyện Bách Chu , đọc truyện Bách Chu full , Bách Chu full , Bách Chu chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top