Bách Chu

Chương 18: 18


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Hello, hello, Ương Ương đúng không? Em là Tiểu Chu, là Tiểu Chu đến từ ba năm sau."

Chỉ vừa đọc được câu này, tay Tang Ương đã run lên không kìm nổi, nước mắt mất tự chủ rơi xuống, khuôn mặt ươn ướt lành lạnh, cô quệt lung tung, vừa xem, vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Ba năm, không dài cũng không ngắn, thế giới này không có biến động lớn, nhưng cuộc sống của chúng ta đã thay đổi long trời lở đất. Chị đi rồi, chỉ còn lại một mình em. Em sống không được tốt lắm, vì rất nhớ chị, nhưng may thay bảy năm chúng ta yêu nhau đã cho em rất nhiều dũng khí, giống như dùng bảy năm để nạp điện trước cho cuộc sống của em, đủ để em chống đỡ trong tương lai cạn kiệt."

"Trong ba năm, ấn tượng sâu nhất của em là ban đêm rất lạnh, giường rất rộng, hoa nở bên bậc thềm ở nghĩa trang quá trơ trọi, Đậu Hà Lan rất bám, còn em thật sự rất nhớ chị. Dường như cả thế giới đều đã quên chị, năm đầu tiên, thỉnh thoảng vẫn có người nhắc đến chị, dần dần, không còn ai nói về chị. Em cảm thấy rất cô đơn, giống như sống một mình trên một hòn đảo biệt lập không người thăm hỏi, đôi khi cũng sẽ cảm thấy dường như tương lai chẳng có gì đáng để em mong đợi."

"Em cũng không biết cuộc sống như vậy, khi nào mới kết thúc. Nhưng mà! Một bước ngoặt lớn đã xuất hiện! Chị đoán được không? Đậu Hà Lan tìm thấy bức tranh này. Nó là một chiếc chìa khóa đưa em trở về ba năm trước, chúng ta đã bình an vượt qua 'thời điểm tử vong' đáng sợ kia."

"Em thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc chưa bao giờ thấy. Cả đời này em chỉ tin vào khoa học, hết lòng yêu nghệ thuật, nếu nói có tín ngưỡng gì, thì tín ngưỡng ấy nhất định tên là Tang Ương. Nhưng giờ phút này, em thật sự cảm ơn thần linh, cảm ơn các biểu tượng tôn giáo làm chỗ dựa cho con người, cảm ơn đã đưa em trở lại bên chị."

"Bây giờ chị đang đến bệnh viện, giống như lý tưởng của em là trở thành một họa sĩ, lý tưởng của chị là làm một bác sĩ hành y cứu người. Bây giờ chị đang đi thực hiện lý tưởng của chị, mà trong tay em cũng đang cầm cọ vẽ, chúng ta đều thật may mắn."

"Em vừa thấy bức tranh này trên tủ. Tranh vẽ vũ trụ, vũ trụ là một mệnh đề rộng lớn, cũng là mệnh đề lãng mạn nhất. Em nhớ có ai đó từng nói rằng, trong không gian rộng lớn và thời gian vô hạn, có thể sống trên cùng một hành tinh, cùng một thời gian với chị, là vinh hạnh của em. Mà chúng ta không chỉ sống cùng nhau trong một thời gian, sau khi cuộc sống bị chia lìa, em đã vượt qua thời không, quay về quá khứ, gặp lại chị lần nữa. Chúng ta là người có duyên nhất trên thế giới này đúng không? Chúng ta hẳn là hai hạt bụi gắn bó thân mật nhất trong vũ trụ, chúng ta nhất định sẽ sống bên nhau đến già."

"Em viết lại những lời này, cất bức tranh này đi, cất cả bi kịch của thời không đó. Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ lại lấy ra, nói cho chị nghe giống như kể một câu chuyện lãng mạn, cũng có lẽ sẽ để khoảng thời không ấy chôn vùi mãi mãi như một phần bị xóa bỏ trong câu chuyện của chúng ta. Thế nào cũng được. Cuối cùng, em yêu chị, đến chết không phai. Ngày 29 tháng 11 năm 2020."

Tang Ương đọc hết phần "lưu bút" ngắn này của Bách Chu, nước mắt giàn giụa, bàn tay nắm chặt bức tranh đã trắng bệch.

Bỗng nhiên như nhận ra được gì, cô vội vã thả lỏng tay, sợ sẽ làm hư bức tranh, lập tức đặt nó lên bàn.

Nước mắt không tự chủ rơi xuống, Tang Ương cắn chặt răng, muốn kiềm chế cảm xúc của mình, muốn mình bình tĩnh lại, nhưng đều thất bại. Từ từ khom người, cô khó có thể tưởng tượng được Tiểu Chu đã sống một mình qua ba năm kia trong nỗi nhớ khắc cốt như thế nào, chỉ nghĩ đến cảnh em đứng cô độc một mình trên bậc thềm ở nghĩa trang nhìn khóm hoa trơ trọi, Tang Ương đã khóc không thành tiếng.

Bạn đang đọc bộ truyện Bách Chu tại truyen35.shop

Cô vẫn nhớ khi Tiểu Chu máu chảy khắp người ngã vào trong lòng mình, đau đến nỗi không nói nên lời, ánh mắt nhìn cô chứa đầy đau thương và không nỡ.

Tang Ương đau như ruột gan đứt từng khúc, cô cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình.

Khóc cũng vô ích, cô phải quay về, phải đi tìm em, giống như Tiểu Chu đã trở lại quá khứ tìm cô, cô cũng phải tìm được em.

Nhưng sự thật rõ ràng, nỗi đau khổ bi thương chất chứa trong lòng mất khống chế giống như một cơn lũ tràn tới.

Nhưng sau cơn đau, Tang Ương bình tĩnh lại, vì tương lai đã không còn là khoảng trống vô vọng.

Sau khi kiềm chế được cảm xúc, cô đi rửa mặt, rửa tay, trở lại cầm bức tranh kia lên một lần nữa, lần này càng cẩn thận hơn, rồi đọc lại đoạn lưu bút của Bách Chu.

Cô suy đoán, cách đây ba năm cô đã chết, dựa theo "thời điểm tử vong" Bách Chu nhắc đến, lại nhớ đến tối hôm đó, Tiểu Chu bắt đầu bình tĩnh lại sau hơn tám giờ, mà theo cô biết, chuyện duy nhất liên quan đến tử vong xảy ra vào thời điểm đó, chính là vụ tai nạn giao thông kia.

Tang Ương lấy máy tính xách tay, lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan đến vụ tai nạn kia, phát hiện chiếc xe buýt không còn ai sống sót đó vừa hay đi qua bệnh viện của mình.

Tang Ương đoán, có lẽ tối hôm ấy cô đã lên chiếc xe này.

Cô phải quay về, nhưng dựa vào việc Tiểu Chu khăng khăng không cho cô rời khỏi tầm mắt mình cả ngày, rồi cuối cùng bi kịch vẫn xảy ra, có lẽ trốn tránh cái chết một lần không đủ.



Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bách Chu, truyện Bách Chu , đọc truyện Bách Chu full , Bách Chu full , Bách Chu chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top