Cô bỗng nhớ đến ở không gian trước, trong phòng vẽ, Bách Chu ôm chặt cô, không nói gì, nhưng cô vẫn cảm nhận được từng tế bào trên người em đều chứa đầy lo âu và sợ hãi.
Khi cô nói với em đã là tám giờ mười lăm, Tiểu Chu bình tĩnh lại rõ rệt, em vui mừng khôn xiết, thậm chí không kìm nén được tâm trạng xúc động của mình, ôm cô xoay vòng.
Khi đó có lẽ Tiểu Chu cũng giống như hiện tại, cảm thấy nguy hiểm đã qua, hai cô sẽ an toàn.
Tang Ương tập trung chú ý nhìn bên kia, sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Phương Thịnh mở lời hỏi, nghĩa là vừa nãy ông ấy vẫn luôn lắng nghe, không nhịn được khi biết người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ đang đề nghị cho họ hàng của mình nhận công việc đó.
Phương Thịnh vừa khám lại xong, không có gì đáng ngại, chỉ là phải mua thêm ít thuốc. Ông ấy đã định trả phép đi làm, dù sao gia đình cũng cần tiền cho mọi việc, áp lực rất lớn, có thể không nghỉ làm thì không nên nghỉ làm.
Lúc này lại nghe thấy người xếp hàng sau mình đang tìm người làm thời vụ.
Ban đầu ông ấy chỉ là nhàn rỗi không có việc gì, cứ thế nghe một chút để giết thời gian, rồi nhanh chóng bị thu hút.
Tiền lương của công việc thời vụ này rất hấp dẫn, hơn nữa nghe cũng có vẻ không phải việc khó khăn, quan trọng hơn, người nói là một cô gái trẻ tuổi, giọng nói cũng nhẹ nhàng có ý lo lắng, nóng nảy cũng có khí thế.
Hiện giờ có rất nhiều lừa đảo, Phương Thịnh hơi động lòng, nhưng không vội lên tiếng, cho đến khi nghe hết mới thốt lên ngắt lời.
Bách Chu mở to mắt, tỏ vẻ giật mình, không vội nói. Người trước quầy lấy thuốc đã đi, người trực quầy thấy Phương Thịnh chậm chạp liền gọi một tiếng: "Người phía sau xin hãy nhanh lên."
Phương Thịnh vội nói: "Tôi đây, cô xem tôi có nhận việc được không?"
Bách Chu và Tang Ương đã phân tích, nếu Phương Thịnh quan sát vì lo ngại đây là một trò lừa bịp, thì cô, đối với người bỗng dưng xuất hiện và tiếp nhận không lí do này, phản ứng đầu tiên cũng có thể là sợ hãi và nghi ngờ.
Cô do dự không chắc nhìn ông ấy, vẫn đặt điện thoại bên tai, như thể giật mình vì ông ấy đột nhiên xen vào.
Thấy vậy, dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng Phương Thịnh cũng gạt bỏ, càng lo lắng cô gái trẻ này sẽ không cho mình cơ hội vì là người lạ, nhanh chóng nói: "Tôi có sức lực, tôi làm lái xe buýt, có sức tập trung tinh thần rất cao, nếu cô muốn tìm người giữ trật tự, tìm tôi là tốt nhất, tôi rất đáng tin, bây giờ tôi có thể đi theo cô, cô thuê tôi đi."
Bách Chu vẫn chưa lơi lỏng cảnh giác, chần chừ một lát, Phương Thịnh hơi sốt ruột, cô mới nói: "Vậy cho cháu xem chứng minh thư của bác."
Khuôn mặt hơi cứng nhắc của Phương Thịnh giãn ra phần nào, ông ấy luôn miệng nói: "Được, không thành vấn đề."
Người trực quầy đã mất kiên nhẫn: "Hai người có chuyện thì sang bên kia nói, đừng chắn đường người khác lấy thuốc."
Những người xếp hàng phía sau cũng bất mãn phàn nàn.
Phương Thịnh chỉ đành vội vã nói: "Cô đợi tôi một lát, tôi lấy thuốc xong ngay", rồi đi hai, ba bước đến trước quầy.
Ông ấy vừa quay lại, vẻ do dự thận trọng trên mặt Bách Chu đều biến mất, cô đè thấp giọng nói với điện thoại: "Xong rồi."
Tang Ương đứng cách đó không xa, nhìn xuyên qua đám đông đến Bách Chu đang nói chuyện, ánh mắt em vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Thịnh, đề phòng ông ấy đột ngột quay lại.
"Được." Tang Ương nói, sau đó liền nhìn thấy Bách Chu híp mắt cười: "Vừa rồi em siêu giỏi đúng không?"
Em chỉ dùng giọng mũi để nói, đè tiếng rất thấp, rõ ràng khoảng cách xa như vậy, rõ ràng giọng nói truyền qua ống nghe, nhưng Tang Ương vẫn cảm thấy Bách Chu ở ngay bên cạnh mình, thậm chí trong tai còn cảm thấy ngưa ngứa.
"Ừ, Tiểu Chu siêu giỏi."
Bách Chu nhìn sang bên này, hai ánh mắt chạm nhau, nụ cười của Bách Chu có thêm vài phần dịu dàng và e thẹn.
Dừng lại trong giây lát, em buông tay xuống, cuộc điện thoại không bị ngắt, vẫn để Tang Ương biết tiến triển qua cuộc nói chuyện và biểu hiện.
Bách Chu đổi sang vẻ mặt bình tĩnh nhưng khó xác định, đợi Phương Thịnh lấy thuốc xong, cô cũng đến quầy, đưa đơn thuốc Tang Ương cho mình, lấy một lọ thuốc nhỏ mắt. Đây là thuốc không cần kê đơn, có thể mua ở hiệu thuốc bình thường.
Phương Thịnh không để ý cô lấy loại thuốc gì, chủ động đưa chứng minh thư cho cô. Bách Chu nhận lấy, nhìn cẩn thận một lần, rồi lại đối chiếu từng điểm của người trước mắt với chứng minh thư, sau đó trả lại, nói: "Vậy cháu nói rõ trước với bác, chúng cháu chỉ thuê thời hạn một ngày, đến tám rưỡi tối, nếu bác bỏ đi giữa chừng sẽ không được trả tiền công."
Nghe đến đây, Phương Thịnh thoáng do dự. Bách Chu nghiêm túc nhìn ông ấy: "Tốt hơn hết là bác vẫn nên suy nghĩ rõ ràng."
"Được." Ông ấy đồng ý.
Khóe môi Bách Chu thoáng cong lên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Bây giờ cháu đưa bác qua, còn lại chúng ta nói chuyện trên xe."
Tang Ương không đi cùng hai người.
Phương Thịnh đến bệnh viện rất nhiều lần, không chừng đã từng gặp Tang Ương, nếu nhận ra cô là bác sĩ ở đây thì có thể sẽ làm mọi chuyện trở nên phức tạp.
Tang Ương dùng số Bách Chu cho mình, liên lạc với phía triển lãm, nhờ họ sắp xếp một vị trí làm việc, khi Bách Chu đưa Phương Thịnh đến kia cũng sẽ không bị lộ tẩy, tương đương với việc Bách Chu thật sự thuê Phương Thịnh trong một ngày.
Vừa rồi thời gian quá gấp, hai cô chỉ kịp phân tích xem Bách Chu nên gây chú ý với Phương Thịnh thế nào, để ông ấy có hứng thú với công việc trong lời Bách Chu, mà chưa kịp thảo luận về bước tiếp theo.
Rõ ràng bốn tháng qua chỉ sống một mình, ở cùng Bách Chu mới chỉ mấy tiếng, nhưng lúc này, hai người tách ra làm việc, Tang Ương lại cảm thấy thấp thỏm, như thể chỉ khi nhìn thấy em, cô mới có thể yên tâm một lần nữa.
Tang Ương hít sâu một hơi, vẫn chưa an toàn thật sự, hiện giờ chắc chắn chưa thể quay lại đi làm, Tang Ương ra khỏi bệnh viện, suy nghĩ về những chuyện có thể sẽ xảy ra tiếp theo.
Cô bắt taxi đi đến ngoài triển lãm của Bách Chu, tìm một hàng trà sữa gần đấy.
Bách Chu nhắn tin cho cô.
"Đã thu xếp xong hết rồi, em còn mượn hai nhân viên bảo vệ của địa điểm âm thầm quan sát ông ấy."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!