Bách Chu

Chương 26: 26


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Về đến nhà, Đậu Hà Lan héo úa cả tối lập tức sống lại, lăn lộn trên sàn, dùng hành động thực tế nói với Bách Chu nó không thích bị đưa ra ngoài cho người khác ngắm nghía.

Bách Chu vỗ đầu nó, lên tầng.

Mặc dù không say, Tang Ương vẫn lo ngày mai em ngủ dậy sẽ bị đau đầu, nên để em đi tắm trước, còn mình vào bếp pha một cốc nước mật ong.

Đến khi Tang Ương cũng tắm xong ra ngoài, Bách Chu đã nằm trên giường, máy sấy đặt ở một bên, cốc thủy tinh đựng nước mật ong chỉ còn một nửa, tóc vẫn hơi ẩm ướt, nhưng em cũng lười động.

Tang Ương ngồi xuống mép giường, gọi em lại gần giúp em sấy khô tóc.

Làn gió ấm áp dễ chịu làm người ta chỉ muốn thiếp đi, Bách Chu cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị gió phả đến rã rời, cô gối trên đùi Tang Ương, mí mắt nặng nề hạ xuống.

Một lúc sau.

"Được rồi." Tang Ương nói, ngón tóc luồn vào mái tóc xõa bồng bềnh của em vuốt ve.

Bách Chu mở mắt, thở ra một hơi, lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá."

Tang Ương kéo chăn đắp lên người em để em ngủ. Bách Chu lại hé mi nhìn chị, mập mờ hỏi: "Chị trả lời như thế nào?"

"Trả lời cái gì?" Tang Ương tỏ ra khó hiểu.

Vẻ buồn ngủ trong mắt Bách Chu nhạt dần, cô nhìn Tang Ương, phát hiện ý cười ẩn giấu trong mắt chị, biết người này lại trêu mình.

Cô chỉ có thể rơi vào bẫy của chị: "Là khi người kia nói, từng xin chị lời khuyên để duy trì cảm xúc mới mẻ suốt nhiều năm."

"Chị không trả lời cậu ấy." Tang Ương không tiếp tục trêu em, "Mối quan hệ của chúng ta không có ý nghĩa tham khảo đối với cậu ấy, hơn nữa, chị cũng không thích kể chi tiết về chúng ta với người khác."

Bách Chu còn thoáng thất vọng khi nghe được nửa câu đầu, cô đã nghĩ sẽ được nghe Tang Ương nói những lời bùi tai, nhưng nửa câu sau lại làm cô gật đầu, cô cũng không thích nói về chuyện của hai người với người khác.

Cô chầm chậm chớp mắt, nắm lấy cổ tay Tang Ương, "Vậy chị nói cho em biết đi, làm thế nào để duy trì cảm xúc mới mẻ suốt nhiều năm như vậy, có ý nghĩa tham khảo rất lớn đối với em."

Bách Chu có vẻ vô cùng hứng thú, cơn buồn ngủ biến mất sạch sẽ, Tang Ương biết, nếu không nói rõ ràng, đêm nay người này sẽ không ngủ.

"Vậy em đợi chị nghĩ đã." Cô dựa vào đầu giường, tỏ vẻ suy tư.

Bách Chu bọc kín mình trong chăn, chỉ để lộ cái đầu ngửa lên đợi Tang Ương trả lời, thế rồi, đợi sắp ba phút, Tang Ương vẫn chưa lên tiếng.

Bách Chu cau mày: "Khó nghĩ vậy à?"

Tang Ương gật đầu: "Khi chúng ta mới quen nhau chưa được ba tháng, em thậm chí đã nói cho chị chuyện em ăn vụng bánh ngọt của bạn cùng bàn hồi mẫu giáo."

Bách Chu ngớ ra, mới nhớ, hình như đúng vậy, cô vừa quen Tang Ương đã lôi tất cả chuyện lớn nhỏ ra nói hết với chị. Từ đó, hẳn là Tang Ương hiểu biết rất chi tiết về cô, càng không cần nói đến cảm xúc mới mẻ.

"Xong rồi." Cô ủ rũ không thôi, "Em đã từng đọc trong một quyển sách, nhân tố quan trọng nhất để duy trì một mối quan hệ tình cảm là cảm xúc mới mẻ và tò mò về nhau... chị biết về em nhiều như thế, chắc chắn là không còn thừa tí tẹo tò mò nào."

Mặc dù ủ rũ, nhưng cô vẫn cảm thấy sau khi mình nói những lời này, Tang Ương hẳn là sẽ phản bác và an ủi mình, nhưng, không ngờ, Tang Ương lại đồng ý: "Đúng vậy, đúng là chẳng có gì để tò mò, chị đều biết tất cả chuyện về em."

Cô còn liệt kê ví dụ với Bách Chu: "Chị biết em thích ăn gì cho bữa sáng, biết em ghét nhất phải ngủ trưa, biết em thích dùng màu nhãn hiệu nào, còn biết em có thói quen để dành đồ ngon đến cuối cùng khi ăn."

Khi nghe chị nói không có gì để tò mò, Bách Chu cau mày, đang định cãi lại, nhưng nghe được phần sau, cô lại từ từ yên lặng.

"Chỉ là trước sau chị vẫn luôn nghĩ về em." Tang Ương nói bằng một giọng điệu nhẹ như bay, ánh mắt nhìn Bách Chu pha lẫn chút ý cười, "Lúc đi làm, sẽ luôn nghĩ Tiểu Chu đang làm gì, đang vẽ hay đang dắt cho hay đang làm biếng. Khi ăn trưa cũng sẽ nghĩ Tiểu Chu trưa nay ăn gì, lúc tăng ca thì cực kì sốt ruột, vì em chắc chắn đang đợi chị về. Có khi đang ở trên đường, nhìn thấy hình ảnh gì thú vị cũng muốn chụp lại cho em xem."

Bách Chu ôm chầm Tang Ương, nửa phần ủ rũ cũng biến mất không còn gì, chỉ cảm thấy vừa yên lòng vừa ấm áp, cô nói: "Em cũng thường nghĩ về chị, vừa không nhìn thấy chị đã nhớ."

Hai người ôm nhau một lát, Tang Ương vỗ vỗ Bách Chu, bảo em nằm xuống, đắp kín chăn cho em, nói với em như đang kể một câu chuyện đêm khuya: "Thời không trước, sau khi em rời xa chị, hai ba tháng sau, Khương Uyển hẹn chị ra công viên đi dạo, xem cây cối, nghe tiếng người. Chị nhìn thấy một cô bé tóc xoăn xoăn giống em, đeo bảng vẽ sau lưng, vừa đi vừa nhảy nhót bên mẹ, hoạt bát cực kì, chị vội chụp một bức ảnh, định cho em xem, mới nhớ ra, em đã không còn."

Bách Chu hơi khó chịu khi nghe vậy: "Bây giờ em ở đây rồi."

Tang Ương mỉm cười, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve trán em: "Được rồi, mau ngủ thôi."

Còn nói tiếp, Bách Chu sẽ hết hẳn buồn ngủ.

Bách Chu nghe lời nhắm mắt lại, nói ngủ ngon.

Tang Ương hôn lên mắt em, trở mình tắt đèn.

Hôm sau quả nhiên có tuyết, tuyết bắt đầu rơi xuống từ buổi chiều.

Mới đầu chỉ bay lất phất, giống như vụn bánh mì, rồi dần dần nặng hơn, rơi trùng trùng xuống dưới.

Khi Bách Chu phát hiện ra, thảm cỏ ngoài sân vườn đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, nhẹ nhàng mềm mại giống như một lớp tơ liễu.

Bách Chu đặt cọ vẽ xuống, hớn hở dắt Đậu Hà Lan ra ngoài chơi tuyết.

Tuyết mới rơi xuống giống như một lớp vụn băng mỏng, nắm trong tay thấy lành lạnh, giòn giòn.

Bạn đang đọc bộ truyện Bách Chu tại truyen35.shop

Đậu Hà Lan nhìn thấy tuyết lần thứ hai trong đời, có điều dường như nó đã quên chuyện ở mùa đông trước, vùi đầu vào trong tuyết, phấn khởi chạy tung tăng khắp nơi.

Bách Chu đóng cửa sân vườn, bị Đậu Hà Lan nhiễm vui, xúc động nặn hai viên bóng tuyết nho nhỏ, đắp thành một người tuyết tí hon, sau đó gọi Đậu Hà Lan đến, ba chị em chụp một bức ảnh, gửi cho Tang Ương.

Tang Ương vừa thực hiện xong một cuộc phẫu thuật, đưa bệnh nhân về phòng, đang dặn dò người nhà những việc cần chú ý, chợt nghe thấy tiếng kêu hào hứng từ gần đấy.

"Tuyết rơi kìa!"

Dặn dò người nhà xong, ra khỏi phòng bệnh, Tang Ương nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết bay múa đầy trời, vừa nặng vừa dày.

Đang nghĩ ngợi đến tối nay tuyết sẽ tích thật dày, bỗng nhận được Wechat của Bách Chu.

Tang Ương nở nụ cười, đi dọc theo cửa sổ, tìm được một góc nhìn đẹp, cũng chụp một bức ảnh gửi Bách Chu.

"Chụp đẹp quá!" Bách Chu trả lời rất nhanh, "Hôm nay tuyết rối, tối nay chúng ta ăn lẩu đi, trong tủ lạnh có đủ nguyên liệu, chỉ cần đun nước dùng là xong."

Tang Ương nhắn lại: "Được."

Đang định nhắn hôm nay lạnh lắm không cần đến đón chị, có người ở phía sau chợt vỗ vai Tang Ương: "Bác sĩ Tang!"

Tang Ương giật mình, vội quay đầu lại, bắt gặp Lục Thanh.

Cô thở ra một hơi, cười nói: "Làm gì đấy, dọa người ta."

Lục Thanh mặc áo măng tô dày, vẫn đeo găng tay không tháo, cười tủm tỉm nhìn lén điện thoại của cô: "Nói chuyện với ai đấy, chăm chú vậy."

"Bớt hóng hớt đi." Tang Ương không hài lòng nói, cũng không vội nói chuyện tiếp với Bách Chu.

Cô đi đến văn phòng, Lục Thanh cũng đi theo.

Tang Ương nổi bệnh nghề nghiệp, lập tức nhìn khí sắc của anh ta, hỏi: "Trời tuyết lớn lại đến bệnh viện, sao thế? Bị ốm?"

"Không phải, là bạn tôi bị bệnh, tôi đến thăm, mới ra khỏi phòng bệnh liền nhìn thấy cậu." Lục Thanh tự nhiên nói.

"Rõ ràng mới gặp mấy tháng trước." Tang Ương hờ hững nói, vừa dứt lời, chợt nhận ra không đúng.

Lục Thanh cũng thấy lạ, nhìn cô: "Mấy tháng trước nào mới gặp?"

Tang Ương cười, sửa lời: "Tôi nhớ nhầm."

Đúng là nhớ nhầm, mấy tháng trước về học viện mỹ thuật cùng Bách Chu gặp Lục Thanh, là chuyện của thời không trước.

Lục Thanh ở thời không này không có ký ức đó.

"Tôi nói rồi." Lục Thanh vẫn nói đúng, mấy năm không gặp, cũng chẳng hề thấy xa lạ, mặt mày tươi cười, "Tối nay có rảnh không? Đi ăn một bữa cùng nhau? À, còn Bách Chu nữa, cùng nhau?"

Nếu anh ta đến sớm một hai phút khi Bách Chu vẫn chưa đề nghị về nhà ăn lẩu, có lẽ Tang Ương sẽ đồng ý, nhưng giờ đã muộn, cô từ chối không hề do dự: "Không rảnh, hôm khác hẹn sau."

Lục Thanh bị từ chối, rầu rĩ thở dài, nhưng khuôn mặt không có vẻ thất vọng, không bận tâm cười: "Được, hôm khác thì hôm khác, giờ tôi đang dạy ở học viện mỹ thuật, hẹn đi ăn tiện lắm."

Hai người rẽ vào khu điều trị nội trú, có rất nhiều người qua lại, vừa có bác sĩ có y tá, vừa có người nhà bệnh nhân, hành lang tràn ngập mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.

Trên đường có không ít đồng nghiệp chào Tang Ương, đều tò mò nhìn Lục Thanh đi cạnh cô.

Tang Ương chê anh ta vướng víu, thẳng thắn đuổi: "Tôi còn việc phải làm, cậu không có việc gì thì mau về đi, lát nữa tuyết dày hơn, đi đường lại khó."

Lục Thanh biết bác sĩ đều bận bịu đến nỗi chân không chạm nổi đất, cũng không nhất định phải ôn chuyện với Tang Ương. Chẳng qua là bất ngờ gặp được bạn cũ nhiều năm không thấy, chỉ là vui vẻ đến nói mấy câu mà thôi.

Chỉ là thấy vẻ lạnh nhạt của Tang Ương, anh ta vẫn không khỏi phàn nàn: "Bạn cũ gặp lại, cậu có thể nhiệt tình hơn chút được không?"

"Rõ ràng ở cùng một thành phố, nếu cậu nhớ bạn thật, sao còn phải đợi đến hôm nay?" Tang Ương bất mãn nói.

Lục Thanh cũng không giận, dù sao đã quen nhau nhiều năm, cũng biết tính cách lạnh nhạt của cô từ lâu. Chợt nhớ đến điều gì, anh ta quan tâm nói: "Tôi nhớ cậu và Bách Chu hay cãi nhau, hai năm nay có đỡ hơn chút nào không?"

Tang Ương thoáng ngây người, mới nhận ra hay cãi nhau trong lời anh ta đã là chuyện từ bao giờ, cô không khỏi cười: "Trí nhớ cậu tốt lắm, cũng chỉ có một lần đấy, vậy mà bây giờ vẫn..."

Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về, chỉ thấy hành lang sau lưng tấp nập người qua lại, có những gương mặt quen thuộc, nhưng đều vội vàng bận rộn với công việc của mình, không ai để ý đến cô.

Lục Thanh khó hiểu trước hành động đột ngột của cô, nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy hành lang vẫn như thường, hỏi: "Sao thế?"

Tang Ương vẫn quay đầu nhìn phía sau, lắc đầu rất nhẹ, thấp giọng nói: "Không có gì."

Bệnh viện lúc nào cũng bận rộn và hỗn loạn, người ra người vào đông đúc, bệnh nhân đến hết đợt này đến đợt khác, đâu đâu cũng là người xa lạ. Tang Ương đuổi Lục Thanh đi, mới nói với Bách Chu, lát nữa tuyết rơi dày, đường đi chắc chắn sẽ bị tắc nghẽn, cô sẽ tự bắt xe về, không cần đến đón.

Bách Chu không chịu, nhất định phải đến.



Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bách Chu, truyện Bách Chu , đọc truyện Bách Chu full , Bách Chu full , Bách Chu chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top