Xung quanh có rất nhiều người qua lại, hai người đứng giữa lối đi có phần khó xử, Khương Uyển dời bàn tay trên vai Tang Ương xuống cánh tay cô, dẫn cô sang bên cạnh vài bước.
"Đi tìm Tụng Ý. Sao cậu lại ở đây? Ăn chưa?" Thấy là Khương Uyển, Tang Ương bình tĩnh trở lại.
Khương Uyển lập tức nhăn mặt giống như cắn phải một miếng chanh chua, bực mình nói: "Có một bệnh nhân đặc biệt lo hãi, luôn sợ bệnh tình của mình sẽ chuyển xấu, vừa có chút khác thường liền bắt mình khám. Mình mới ở phòng bệnh của người đấy về, bị giữ lại hỏi hơn nửa tiếng đồng hồ, mình phải đảm bảo tám trăm lần là sẽ hồi phục, anh ta mới cho mình đi."
Đối với bác sĩ, bên cạnh những người mắc bệnh nan y khó trị liệu, có hai kiểu bệnh nhân khó giải quyết nhất, một là hoàn toàn ngó lơ lời dặn của bác sĩ, không coi trọng sức khỏe của chính mình, hai là những người lo sợ thái quá, rõ ràng không có vấn đề gì nhưng vẫn lằng nhằng nhiều lời, một hai lần thì thôi, nhiều lần quá, bác sĩ cũng sẽ đau đầu vì phải nghe lải nhải quá nhiều.
Tang Ương hiểu, cũng không an ủi, chỉ có thể nói: "Vậy cậu mau đi ăn đi."
Khương Uyển càng nản lòng, ỉu xìu nói: "Mình đi đây, mong là vẫn kịp ăn gì nóng."
Tang Ương cười, đang định đi, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu - có khi nào là cậu ấy?
Ý nghĩ này khiến cô giật mình, không khỏi quay đầu lại nhìn, Khương Uyển đã rẽ vào thang máy.
Tang Ương khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy nếu tiếp tục hoài nghi thế này, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày cô nghi ngờ tất cả mọi người trong bệnh viện.
Cô ngừng suy đoán lung tung, đi đến khoa của Hứa Tụng Ý.
Lúc này không có bệnh nhân, trong khoa chỉ có một mình cô ấy đang cau mày ngồi đối diện máy tính. Liếc nhìn thấy Tang Ương, cô ấy ngẩng đầu, nở nụ cười: "Đến đúng lúc lắm, có một bệnh nhân gặp tình trạng khá khó giải quyết, cậu đến đây xem giúp mình được không, mình đã đề nghị mời chuyên gia hội chẩn."
Tang Ương vô thức nghĩ rằng người cô ấy nói chính là Phương Thịnh, khi đi đến trước máy tính mới nhận ra không phải.
Hứa Tụng Ý chỉ vào các hình ảnh trên bệnh án điện tử cho Tang Ương xem, nói: "Bệnh nhân này đến đây rất nhiều lần, đã nhập viện hai lần, mình đã nói rõ với anh ta, tình hình không lạc quan lắm, hỏi anh ta có thể cho bác sĩ khác xem hồ sơ bệnh án của mình được không, anh ta đồng ý."
Nhắc đến bệnh trạng, Tang Ương cũng trở nên nghiêm túc, tuy vậy mặc dù có điểm chung, nhưng dù sao cũng không cùng khoa, cô chỉ có thể có cái nhìn đại khái.
Sau khi lướt qua những phần cơ bản, giọng nói của cô trở nên nghiêm trọng: "Sợ là không dễ chữa trị."
Hứa Tụng Ý có vẻ đã đoán trước được kết quả này từ lâu, cũng không nói gì thêm, chỉ khó kìm được tiếc nuối: "Mới hai mươi bảy tuổi, đang độ phong nhã hào hoa."
Bi kịch như thế này hầu như ngày nào cũng xảy ra ở bệnh viện, nhưng Tang Ương vẫn cảm thấy nặng nề, cô đề nghị: "Mau liên hệ hội chẩn đi, không thể chậm trễ."
"Ừ." Hứa Tụng Ý gật đầu, ánh mắt nhìn màn hình hiện lên vẻ thương cảm và buồn bã.
Tang Ương ngồi một bên, lặng lẽ nhìn cô ấy, tiếp tục nói theo đề tài này: "Cậu còn nhớ Phương Thịnh không? Người tài xế xe buýt kia."
Hứa Tụng Ý dời tầm nhìn khỏi màn hình máy tính, chuyển sang Tang Ương, trong mắt có vài phần ngỡ ngàng, vài giây sau mới "à" một tiếng, nói: "Nhớ, cậu vẫn chưa nói cho mình biết lần trước bảo mình giữ ông ấy lại là để làm gì."
Tang Ương không bịa lí do, mà nhìn Hứa Tụng Ý. Hứa Tụng Ý bị nhìn suốt mấy giây bắt đầu hơi mất tự nhiên, dịch người trên ghế, hỏi: "Sao thế?"
Tang Ương không trả lời, nếu là Hứa Tụng Ý, cô ấy tự nhiên sẽ biết cô muốn làm gì, nếu không phải Hứa Tụng Ý, vậy cũng không cần giải thích làm chi.
Ánh mắt của cô nhạt dần, khiến Hứa Tụng Ý vô thức ngả về sau, dựa vào lưng ghế.
"Ông ấy đến tái khám theo thời gian cố định, hay là không cố định?" Tang Ương lập tức hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!