Bách Chu

Chương 3: 3


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Editor: Viên Đường

- --

Sương mù buổi sáng đã tan hết, những giọt sương sớm ngưng tụ thành từng giọt trên tán lá cây rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống.

Ánh mặt trời dần mạnh lên, bầu trời trong xanh không một gợn mây, xem ra thời tiết hôm nay sẽ rất đẹp.

Bách Chu dựa vào bức tường bao quanh bia mộ, nàng nghiêng người nhìn ảnh chụp trên bia, sau một hồi chạy nhảy, dường như Đậu Hà Lan đã mệt nên cũng chạy đến bên cạnh Bách Chu.

"Chị muốn nó ở bên em mỗi khi không có chị."

Ba năm nay, người làm bạn với nàng chỉ có Đậu Hà Lan, dường như những lời mà Tang Ương nói ra vào cái đêm hai người mang Đậu Hà Lan về chính là lời tiên tri của cô.

Bách Chu vuốt ve Đậu Hà Lan, nó khẽ gừ gừ vài tiếng rồi ngẩng đầu nhìn nàng, Bách Chu cười với nó, để nó dựa trên đùi mình.

Bách Chu đã hai mươi sáu tuổi, Tang Ương cũng không được chứng kiến quá trình trưởng thành của nàng, nàng dần thu mình và trở nên u ám hơn, sự vui vẻ ngày trước như mất hút, nàng không còn hạnh phúc.

Thế nhưng đôi mắt nàng vẫn sạch sẽ thuần tuý như cũ, giữ lại nét đẹp mà Tang Ương thích nhất.

"Thật nhanh quá, tháng sau Đậu Hà Lan sẽ ăn sinh nhật bốn tuổi, giờ nó đã là một chú đại cẩu rồi." Bách Chu nhẹ nhàng nói, như thể hai người đang nói chuyện phiếm như trước đây vậy.

Khoảng thời gian Tang Ương vừa rời khỏi trần thế chính là khoảng thời gian khổ sở nhất của nàng, nàng chẳng thể tiếp nhận tin dữ ấy, rất nhiều việc vặt ập đến, chúng quấn chặt lấy nàng như rong biển trong nước vậy.

Nàng muốn xử lý hậu sự của Tang Ương, muốn chăm sóc bố mẹ đang đau buồn của Tang Ương, muốn tiếp nhận những lời an ủi của mọi người, muốn cho Đậu Hà Lan ăn, còn có cả những bản thảo chưa kịp giao trong tay nàng nữa.

Thời gian vẫn trôi đi như lúc Tang Ương còn bên nàng, Bách Chu bị dòng chảy của thời gian đẩy về phía trước, nàng dùng tâm trí máy móc và chết lặng ấy để hoàn thành từng việc một, đến nỗi thời gian để rơi lệ cũng chẳng có.

Cho đến khi ba tháng trôi qua, bi thương trong lòng như lắng đọng lại xuống dưới, ngoại trừ căn nhà mà hai người đã sinh hoạt cùng nhau thì dấu vết của Tang Ương ngày càng ít đi, số người nhắc đến cô dần dần ít đi, cũng có rất ít những việc liên quan đến cô xảy ra.

Giống như sự tồn tại của cô căn bản không quan trọng, dù cô có rời đi cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện gì cả.

Chỉ có Bách Chu, mỗi sớm mai tỉnh dậy, vị trí vốn thuộc về Tang Ương lại trống trơn, lớp đệm giường lạnh như băng.

Chợt một ý nghĩ xuất hiện trong đầu nàng, Tang Ương đã rời đi, vĩnh viễn sẽ không quay về nữa.

Trong nháy mắt, nước mắt chảy dài trên gương mặt nàng, tâm nàng như khối pha lê vỡ nát khiến nàng càng trờ nên đờ đẫn, nàng thu mình lại, dụi đầu vào gối của Tang Ương mà khóc rống.

Từ đó về sau, nàng bắt đầu mất ngủ, thường xuyên bực bội, bắt đầu rơi lệ một cách đột ngột, tâm nàng như chết lặng, nàng không còn cảm nhận được hỉ nộ ái ố nữa.

Bạn đang đọc bộ truyện Bách Chu tại truyen35.shop

Khương Uyển rất lo lắng cho nàng nên đã giúp nàng hẹn gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ kiến nghị nàng hãy dọn ra khỏi căn nhà mà hai người đã sống cùng nhau, chờ đến khi nỗi đau nguôi ngoai rồi hẵng trở về.

Bách Chu không làm được.

Căn nhà này do nàng và Tang Ương cùng nhau trang trí, nơi ấy có hơi thở của Tang Ương, đó là nơi duy nhất mà Bách Chu có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.

Mới đầu nàng chỉ bằng mặt không bằng lòng, sau đó bác sĩ cứ lặp đi lặp lại, nàng cảm thấy phiền nên không bao giờ đến khám nữa.

Nàng cũng tò mò rằng, sau khi mất đi Tang Ương, khi không còn Tang Ương làm bạn thì nàng sẽ đi đâu về đâu.

Cho đến một buổi sáng vào mùa thu năm trước, nàng mang Đậu Hà Lan đi tản bộ.

Cả hai đi dọc theo con đường nhựa trong rừng cây, cứ đi mãi, đi mãi, chẳng biết đi được bao lâu, cả hai đi đến mộ viên.

Nàng đứng rất lâu ở ngoài mộ viên. Ngày thường nàng không dám tới đây, mỗi năm chỉ có ngày giỗ của Tang Ương và lúc đi cùng bố mẹ Tang Ương vào dịp tết Thanh Minh thì mới đến.

Bởi nàng cảm thấy bản thân không thể khống chế được cảm xúc khi bước vào nơi Tang Ương đã nằm xuống.

Thế nhưng ngày ấy, chẳng biết vì lý do gì, có lẽ là vì thời tiết quá đẹp khiến nàng nhớ tới mùa thu mà hai người gặp gỡ, hoặc cũng có thể là nàng quá nhớ cô, dù mất khống chế cũng không sao, dù có xảy ra chuyện gì cũng được, nàng thật sự không thể chống đỡ nổi nữa, nàng chỉ muốn trông thấy Tang Ương mà thôi.

Nàng dẫn Đậu Hà Lan đi vào.

Mộ của Tang Ương được đặt ở một góc bởi cô rất thích an tĩnh. Bách Chu chỉ ghé qua vài lần nhưng lại cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nàng tìm được vị trí của bia mộ, nàng ngắm nhìn một góc mộ viên yên tĩnh ấy, chẳng có tiếng động gì cả, chỉ có nụ cười của Tang Ương trên bia mộ mà thôi.

Kỳ dị làm sao, trong lòng nàng lại rất bình tĩnh, sự bình yên mà nàng đã đánh mất như đã tìm được nơi để trở về.

Nàng ngồi xuống trước ngôi mộ, nói ra rất nhiều thứ với Tang Ương, sau đó rời đi.

Mấy ngày sau, nàng nhịn không được mà tới thêm lần nữa, tiếp đó là lần thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Nàng dần trở nên bình tĩnh hơn, sẽ mua một bó hoa trên đường đi cho Tang Ương, bởi cô rất thích hoa.

Nàng đã có thể làm việc, cũng sẽ tươi cười, sẽ nói chuyện, không hề cuồng loạn nữa, nàng sẽ đi họp lớp cùng bạn bè thay Tang Ương, sẽ chăm sóc bố mẹ của Tang Ương, sẽ sắp xếp cuộc sống một cách quy củ, tựa như Tang Ương đang còn ở bên nàng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bách Chu, truyện Bách Chu , đọc truyện Bách Chu full , Bách Chu full , Bách Chu chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top