Bách Chu

Chương 31: 31


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Vậy nên, cô ta thấy có lỗi với em gái bị bỏ lại trại trẻ mồ côi. Cuộc sống của cô ta chắc chắn cũng không dễ dàng, bố mẹ nuôi quản lý cô ta hầu như rất nghiêm khắc, sau khi em gái gặp tai nạn giao thông, cô ta cũng không dám đến nhận thi thể."

Ông chủ suy đoán.

"Nhưng lúc ấy cô ta đã học sau đại học." Bách Chu phản bác.

"Nếu bố mẹ gây áp lực tinh thần, kiểm soát tiền bạc của cô ta, khiến cô ta không có năng lực tự chủ, vậy hoàn toàn có khả năng cô ta không đến nhận thi thể. Dù sao khi ai đấy qua đời, có người đến nhận hay không thì cuối cùng cũng sẽ được hỏa thiêu. Cứ thế, tội lỗi và hận thù gây áp lực nhân đôi, tích tụ đến cùng, lập tức bùng phát."

Bách Chu lắng nghe anh ta nói qua điện thoại, lại nhìn ra ngoài, Tang Ương vẫn chưa xuất hiện.

Sao vẫn chưa tan làm? Cô cầm điện thoại, trên màn hình, dấu chấm đại diện cho Tang Ương vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.

Đó là khu vực tương ứng với phòng phẫu thuật của bệnh viện.

Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc sao?

Bách Chu thoáng hoảng hốt không biết vì sao.

Cô mở cửa xe, định vào trong chờ.

Ông chủ bỗng trở nên nghiêm túc, giọng nói hơi trầm xuống: "Tôi còn điều tra được một việc, cặp bố mẹ nuôi kia lại đến trại trẻ mồ côi vào hai, ba tháng trước."

Bách Chu dừng bước, đến trại trẻ mồ côi làm gì, hiển nhiên không cần nói cũng biết.

Ông chủ cảnh báo: "Người này rất nguy hiểm, tôi chỉ tiện điều tra, không phát hiện cô ta có tiền án tiền sự, các cô không thể làm gì người như vậy, nếu phải chạm mặt cô ta, khó tránh khỏi khiến mình bị dây vào, không bằng cách xa cô ta đi, tốt nhất là chuyển đến nơi cô ta không biết."

Bách Chu khép mi, đương nhiên cô biết cách xa cô ta là có thể an toàn, chỉ là...

"Cô ta chuyển nhà nhiều lần như vậy, còn chuyển trường một lần, không phải anh cũng điều tra ra trong một tuần sao?" Bách Chu bình tĩnh hỏi.

Ông chủ thờ dài, thương cảm: "Thật đáng thương, tôi sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho đơn này của cô."

Tay của Tang Ương bị trói thật sự đau.

Không gian của phòng tắm này rất nhỏ, có bật máy sưởi, nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Dường như Hứa Tụng Ý đã trở lại bình thường, không tiếp tục chạm vào cô, giọng nói cũng trở lại như thường thấy.

"Cô có nhớ vụ tai nạn giao thông bảy năm trước không?" Cô ta dựa vào bên cạnh cô.

Tang Ương bị bịt mắt, không thể nhìn thấy nét mặt của cô ta.

Vì sao phải bịt mắt? Cô nhanh chóng suy nghĩ. Mình đã biết cô ta là ai mà? Bịt mắt mình là có mục đích gì?

"Cô bé kia là em gái tôi, tên là Lý Tinh, kém tôi bốn tuổi, chúng tôi đã không được gặp nhau suốt bao nhiêu năm, tôi thật sự rất nhớ con bé." Giọng Hứa Tụng Ý bình tĩnh quá mức.

"Vì thế tôi không thể để cô sống, cả Lục Thanh nữa, hắn cũng phải chết."

Tang Ương hỏi: "Nếu hận tôi như vậy, vì sao phải đợi bảy năm?"

Hứa Tụng Ý khựng lại.

"Là vì cô bé thật, hay vẫn là vì chính cô?" Tang Ương hỏi tiếp. Giống Hứa Tụng Ý, cô để giọng mình nhẹ nhàng từ tốn, nhưng cũng ép sát từng bước khi hỏi, như thể người chiếm ưu thế chính là cô.

Đột nhiên có tiếng động.

Tang Ương nghe thấy giọng Hứa Tụng Ý cất cao, truyền đến từ phía trên.

"Cô thì biết gì!" Cô ta đứng dậy, giọng nói pha lẫn tức giận.

Có điều cơn giận cũng chỉ kéo dài trong tích tắc, cô ta cười lên, rồi lại ngồi xuống, thong thả nói: "Đúng thế, vì cô sống càng ngày càng tốt, tôi chướng mắt, kẻ gánh mạng người khác trên lưng như cô, dựa vào cái gì mà có thể sống hài lòng thỏa dạ, còn tổ chức triển lãm tranh, còn xét chọn chức danh, đúng là đẹp lắm, còn tôi..."

Cô ta dừng lại, không nói tiếp.

Thì ra là vậy.

Tang Ương và Bách Chu nghĩ mãi không ra, vì sao im hơi lặng tiếng suốt bảy năm đến giờ mới trả thù, thì ra là vì hai cô sống quá tốt.

Tang Ương không nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, chẳng qua chỉ nghĩ cũng biết là sẽ rất lạnh lẽo.

"Kẻ có tội không phải tôi, là cô." Cô bình tĩnh nói, dường như không mảy may để ý đến tình cảnh của mình hiện tại.

Bầu không khí chợt im bặt.

Tang Ương cong môi, tiếp tục nói: "Nếu em ấy sợ tôi như vậy là vì đã gặp tôi ở cùng cô, sợ tôi kể chuyện em ấy trấn lột cho cô, cô có nhà có bố mẹ, còn được học đại học, chắc chắn sẽ không thích một cô em gái trấn lột tiền trẻ con, thậm chí không dám mang ngoại hình bẩn thỉu đến gặp cô, đương nhiên sẽ bỏ chạy khi thấy tôi."

Cậu nhóc bị trấn lột kia nói, cô gái nhếch nhác vừa thấy đã giữ mình lại, bắt cậu nhóc đưa tiền, nói là để mua một bộ quần áo mới.

Lúc ấy không ai hiểu được ý nghĩa của những lời này, đến giờ mới rõ ràng

"Điều tra về vụ tai nạn giao thông kia cũng không được công bố rộng rãi, sao cô lại biết được? Có phải khi em ấy nhìn thấy cô từ xa, cô cũng thấy được em ấy? Nhưng cô không dám nhận em ấy, vì thế làm như không thấy, trốn tránh, cho đến ngày nọ em ấy không xuất hiện, cô mới trở nên lo lắng, lén đi hỏi thăm, mới biết tất cả mọi chuyện."

Những điều này đều là Tang Ương suy đoán, nhưng nghe thấy tiếng thở càng lúc càng nặng nề của Hứa Tụng Ý, cô biết mình đã đoán đúng.

Cảm xúc đáng sợ hơn hận thù là tội lỗi, tội lỗi dẫn đến hối hận, giống như bị kiến ăn xương suốt cả ngày lẫn đêm.

"Ha." Hứa Tụng Ý cười giễu một tiếng, "Cô vẫn bình tĩnh đấy, cô có biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không?"

Tang Ương biết, đặt cô trong bồn tắm là để dầm cô trong nước ấm, mà dầm trong nước ấm, là để máu không đông sau khi cắt mạch.

Hứa Tụng Ý muốn làm cô mất máu.

Nhưng cô không rõ vì sao Hứa Tụng Ý chọn cách này.

Bạn đang đọc bộ truyện Bách Chu tại truyen35.shop

Rất khác so với thủ đoạn của cô ta hai lần trước.

Hai lần trước cô ta đều chọn cách ẩn mình trong tối, mượn tay người khác làm việc, lần này lại nghênh ngang tự mình ra tay.

"Đáng tiếc, nếu hôm triển lãm tranh cô không nhờ tôi giữ người tài xế kia, có lẽ cô đã chết thoải mái hơn rồi. Tôi vốn định kê thêm thuốc cho ông ta, loại thuốc đó sẽ gây mệt mỏi buồn ngủ, nhưng tan rất nhanh, sẽ không kiểm tra được, hoặc là kể cả có kiểm tra được thì cũng không sao, vì đó thật sự là triệu chứng của ông ta. Tôi chỉ muốn để cô lên chiếc xe kia vào đúng thời điểm."

Hứa Tụng Ý tiếc nuối kể về kế hoạch chết yểu của mình.

"Trong trường hợp thuốc có tác dụng sớm, tôi vẫn chưa lên chiếc xe kia, vậy tất cả những người trên xe..." Tang Ương lập tức chất vấn.

Lại bị ngắt lời nhanh gọn.

"Vậy thì liên quan gì?" Hứa Tụng Ý thờ ơ hỏi lại.

Chẳng qua chỉ là một thử nghiệm không thành công mà thôi, còn những người vô tội thiệt mạng, có liên quan gì đến cô ta?

Tang Ương nhất thời không nói nên lời.

Tiếng nước chảy vang lên, xả thẳng vào chân Tang Ương, lạnh, cô co rụt lại theo phản xạ có điều kiện, rồi nước rất nhanh ấm lên.

Chỉ có thế giới âm thanh khiến lòng người không yên.

Tang Ương nuốt khan, nghiêng đầu cố gắng lắng nghe tiếng động.

Bồn tắm đang được xả nước, mới đầu chỉ róc rách, sau đó dâng qua mắt cá chân Tang Ương, sau đó là eo cô.

Nước sinh ra lực nâng, rất khó chịu.

Tang Ương không sợ chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng lo lắng Bách Chu sẽ sốt ruột khi không thấy mình, phải mất bao lâu em mới có thể biết cô đã gặp nạn?

Đến lúc đó, em nhất định có thể lựa chọn đúng đắn, mang theo những manh mối đã tìm được ở thời không này, quay lại điểm khởi đầu.

Nhưng Tang Ương vẫn không yên tâm, trong lòng càng lúc càng hoảng loạn, vì sự bất thường của Hứa Tụng Ý.

Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Cô ta tuyệt đối không chỉ muốn giết cô.

Tiếng nước chảy vẫn tiếp tục, xả xuống ào ào, mặt nước vẫn dâng lên.

"Bây giờ, hẳn là Bách Chu đang nôn nóng tìm cô." Tiếc nói của Hứa Tụng Ý và tiếng nước xả rào rào như thể vỡ vụn và tan ra trong gian phòng tắm chật hẹp này.

Tang Ương thoáng ngây người, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt lập tức thay đổi như thủy tinh vỡ nát.

"Cô muốn làm gì?" Cô gấp gáp hỏi.

Tiếng nước chợt dừng lại.

"Tôi còn tưởng cô bình tĩnh thế nào, thì ra là chưa đâm đúng chỗ đau." Hứa Tụng Ý hả hê vô cùng, đưa tay đẩy nước một cách nhàn nhã.

"Tôi không muốn làm gì, chỉ muốn phát từ bi cho các cô nói lời tạm biệt thôi."

Trong nháy mắt, Tang Ương đã hiểu cô ta muốn làm gì.

Cô bắt đầu gắng sức giãy giụa. Hứa Tụng Ý dùng băng dính che miệng cô lại, thô bạo ấn mạnh cô trở về, nhưng vẫn nói vô cùng nhẹ nhàng: "Cô phải trân trọng, không được làm bừa, tiếp theo chính thời khắc từ biệt của các cô."

Bách Chu đến phòng trực.

Hành lang buổi rạng sáng yên ắng, có bác sĩ trực ban .

Cô đang định hỏi ca phẫu thuật kia diễn ra như thế nào.

Bác sĩ trực ban lại ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Chu, sao em lại ở đây? Ca phẫu thuật đã kết thúc từ một tiếng trước rồi."

Nét mặt Bách Chu lập tức cứng lại, cô cúi đầu, nhìn phần mềm định vị hiển thị Tang Ương vẫn ở nguyên tại vị trí cũ không đổi.

Ngay sau đó, cô quay người chạy đến phòng phẫu thuật kia, còn chưa đến cửa, đã nhìn thấy điện thoại của Tang Ương nằm dưới sàn một lối đi vào hành lang.

Điện thoại bị rơi xuống đất, nứt màn hình, nhưng vẫn có thể sử dụng.

Cô lập tức quay đầu nhìn hành lang sáng đèn ảm đạm.

Cô đi vào, nhìn thấy ở góc sau cánh cửa, là áo blouse trắng và giày của Tang Ương bị ném.

Bách Chu thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn một vòng, thấy được camera trong góc, đứng dậy, đến phòng giám sát, còn chưa tới nơi, điện thoại chợt đổ chuông, là lời mời gọi video từ Hứa Tụng Ý.

Bách Chu thả chậm bước chân.

Cô nhắm chặt mắt, sau đó cắn răng, nhận lời mời.

Một người xuất hiện trên màn hình, là Hứa Tụng Ý, cô ta cười hiền lành với cô, sau đó dùng con dao trong tay để ra hiệu, đè ống kính xuống, con dao kia cũng xuống theo.

Một người nằm trong nước xuất hiện dưới đó.

Nước đầy đến mép bồn, cô ta đưa dao vào trong nước dò tìm.

"Dừng tay!" Bách Chu mở to hai mắt nhìn, gần như ngừng thở, hung dữ uy hiếp, "Hứa Tụng Ý, cô thả chị ấy ra, cô muốn trả thù thì đến tìm tôi, cô dám thương tổn chị ấy, tôi sẽ đào mộ em cô lên, ném tro cốt đi, khiến cô ta chết rồi cũng không yên!"

Nhưng cảnh tượng trên màn hình không dừng lại vì lời uy hiếp của cô.



Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bách Chu, truyện Bách Chu , đọc truyện Bách Chu full , Bách Chu full , Bách Chu chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top