Thật ra cũng không đột nhiên, bọn họ đều nhớ đến chuyện này, chỉ là ai cũng không dám mở lời trước mà thôi.
Bách Chu gật đầu: "Vậy 7 giờ sáng mai con sẽ đến đón chú dì."
Mẹ Tang đáp: "Được."
Không khí trong phòng bếp trở nên trầm mặc sau đoạn hội thoại, Bách Chu ngồi
xổm trên sàn, cất những đồ vật mà mẹ Tang chuẩn bị cho nàng vào trong
túi.
Đậu Hà Lan đang ngậm một cái xương đồ chơi. Vốn dĩ chó là
một loài rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, nó phát hiện sự im lặng trong phòng bếp không giống với bình thường, bèn thấp giọng rên rỉ rồi
bò tới bên người Bách Chu.
Khoé môi Bách Chu hơi cong lên, nàng duỗi tay xoa xoa cổ nó, Đậu Hà Lan thân mật nhích lại gần, thè lưỡi liếm liếm tay Bách Chu.
Mẹ Tang nhìn cả hai, bà chợt nhớ tới lần đầu tiên mà bà nhìn thấy Bách
Chu, khi đó nàng vẫn còn là một đứa nhỏ, nàng đứng bên người của Tang
Ương, vừa cười tủm tỉm vừa hỏi thăm, điều kiến bà ấn tượng nhất chính là đôi mắt sạch sẽ khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.
Sau đó,
mỗi lần bà thấy nàng thì nàng luôn vui vẻ, vô ưu vô lo, như thể chuyện
gì cũng không để trong lòng, chỉ cần có Tang Ương ở bên cạnh là tốt rồi.
Nhưng hiện tại, đã mấy năm trôi qua, nàng lớn lên một cách đột ngột, nhanh
chóng trở nên trầm mặc, đi đến nơi nào cũng mang theo chú chó mà Ương
Ương đã tặng, nàng sẽ mua quần áo và đồ dinh dưỡng cho họ, sẽ hỏi han ân cần, sẽ làm những việc mà Ương Ương quan tâm đến.
Lòng mẹ Tang như nhũn ra, bà vỗ nhẹ lên vai Bách Chu: "Tuần sau chú và dì sẽ đi du lịch ở Đông Bắc, học cả trượt tuyết nữa."
Mẹ Tang dịu dàng cười nói: "Hồi còn trẻ dì đặc biệt thích tuyết, tiếc là
công việc quá bận rộn nên không có thời gian. Giờ thì tốt rồi, nhân lúc
còn có thể nhúc nhích thì nhanh chóng đi thôi, bằng không vài năm nữa
già rồi thì dù muốn đi cũng không còn sức mất."
Bách Chu gật đầu rồi cười đáp: "Vâng ạ, mỗi đêm dì gọi điện thoại cho cháu là cháu yên tâm rồi."
Ba năm nay dì Tang và chú Tang sống không dễ dàng chút nào, đầu tiên là
vừa nhìn thấy nàng đã khóc, họ không thể tiếp nhận sự thật rằng Tang
Ương đã rời đi, một quãng thời gian dài sau đó, dì Tang không ăn uống
được, thường xuyên bị nôn mửa, tinh thần bất ổn, người gầy rộc hẳn, hoàn toàn không làm việc được, sau khi thăm khám rất nhiều bác sĩ và can
thiệp về mặt tâm lý thì đến đầu năm nay mới ổn hơn một chút.
Vậy nên khi bà có thể nghĩ đến và nguyện ý đi ra ngoài thì Bách Chu rất vui vẻ, nàng cúi đầu, tiếp tục vuốt ve Đậu Hà Lan.
Mẹ Tang nhìn nàng bằng ánh mắt thương xót và yêu thương: "Con cũng phải vượt qua."
Hốc mắt Bách Chu đột nhiên đỏ lên, nàng vội cúi đầu, đôi tay vô thức vuốt
ve Đậu Hà Lan, yết hầu nghẹn đến phát đau, cuối cùng nàng chỉ thấp giọng trả lời: "Con biết rồi ạ."
Nhưng nàng nghĩ thầm, nàng sẽ không quên chị ấy và cũng sẽ không dừng việc nhớ chị ấy.
Bởi chỉ cần có người nhớ chị thì chị vẫn sẽ sống.
Khi nàng ra khỏi nhà thì trời đã tối hẳn.
Bách Chu vừa xách theo bao lớn bao nhỏ vừa dẫn Đậu Hà Lan xuống lầu.
Không khí bên ngoài rất lạnh, cảm giác giống như mùa đông sắp đến.
Một chiếc xe cảnh sát dừng ở ven đường, còi xe đã tắt nhưng chiếc đèn trên
nóc xe vẫn còn chớp chớp. Xung quanh xe có một vòng người, tiếng khóc
thê lương vang khắp một vùng, tiếng khóc ấy giống như một ngọn gió lạnh
băng thấm vào xương cốt khiến người nghe nổi da gà.
Bách Chu ngừng bước, Đậu Hà Lan hắt xì một cái, nó bất an nép vào người nàng.
Bách Chu không tò mò cho lắm, nàng đang định rời đi thì một bà lão đang xách giỏ rau đi ra từ đám người, bà vừa đi vừa thở ngắn than dài, vừa thấy
Bách Chu liền chào hỏi: "Là cháu à."
Nàng đã từng gặp bà vài lần
trong tiểu khi nhưng cũng không biết nên xưng hô như thế nào với bà, bèn gật đầu rồi đáp: "Cháu chào bà."
Sự đáp lại của nàng như mở
công tắc của bà, bà quay người nhìn đám người kia rồi nói với Bách Chu:
"Nghe nói là bệnh trầm cảm, thật là tạo nghiệt mà, cậu ta chỉ cần nhảy
một cái là xong hết chuyện, nhưng bố mẹ cậu ta thì sao bây giờ? Người
đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, giờ nửa đời còn lại họ phải sống như thế nào
đây?"
Qua lời của bà thì Bách Chu cũng đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra, nàng không biết nên nói gì.
May mắn là bà lão không cần nàng đáp, bà thở dài: "Chẳng sợ nói lời chia
ly, nếu thực sự không thể thoát khỏi cái chết thì hãy nói một lời từ
biệt, nó cũng có thể bù đắp rất nhiều sự tiếc nuối."
Bà vừa thở dài vừa lắc đầu rồi rời đi.
Bách Chu nhìn bóng lưng của bà khuất dần trong thang máy, sau đó dẫn Đậu Hà Lan rời khỏi đó.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!