Cô ngồi dậy, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy quan tâm: "Em sao thế?"
Trên mặt Bách Chu vẫn còn dấu vết của nước mắt, Tang Ương hỏi, cô vươn tay
muốn lau nước mắt cho nàng, thế nhưng cánh tay vừa giơ lên thì Bách Chu
đã vội vàng nắm lấy.
Lực tay của nàng khá lớn khiến Tang Ương rất đau, nhưng giờ cô cũng không rảnh mà quan tâm đến việc này, bởi vì sắc
mặt của Bách Chu rất kỳ lạ, cô chưa bao giờ thấy nàng có bộ dáng thất
hồn lạc phách như bây giờ.
Bách Chu ý thức được một việc, nếu
thời gian quay ngược trở lại thì cơn ác mộng ấy sẽ không xảy ra, nàng
vẫn có thể thay đổi nó, nàng có thể khiến Tang Ương sống vui vẻ trên thế giới này, hai người sẽ không cần phải đối mặt với cảnh sinh ly tử biệt
vô cùng tàn khốc nữa.
"Em sao thế?" Tang Ương hỏi lại, lần này giọng cô nghiêm túc hơn nhiều, cô vừa dứt lời thì đã bị Bách Chu ôm lấy.
Cái ôm này dường như chứa đựng tất cả sức lực của Bách Chu khiến cho cánh
tay của Tang Ương phát đau, cô càng lo lắng hơn, cô muốn hỏi chuyện gì
đã xảy ra thì chợt nghe thấy tiếng khóc của Bách Chu.
Tiếng khóc tràn ngập nỗi thống khổ và áp lực, giống như linh hồn của nàng đã trải qua một sự kiện chấn động.
Rõ ràng Tang Ương chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng chỉ cần nghe
tiếng khóc của Bách Chu thì đôi mắt của cô cũng trở nên chua xót, cô
không hỏi lý do nữa mà giơ tay vuốt ve đầu Bách Chu, để nàng tựa đầu lên vai mình, dịu dàng dỗ dành: "Không sao đâu, Tiểu Chu ngoan, đừng khóc
nữa, chị ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Bách Chu càng
không thể ngừng khóc, lúc trước nàng chỉ có thể hy vọng xa vời rằng giá
như Tang Ương có thể nhìn nàng thêm một lúc, dù nói nhiều thêm một câu
thôi cũng được, nàng có thể dùng tất cả mọi thứ để đánh đổi.
Mà
lúc này, nàng lại được ban cho một cơ hội để làm lại từ đầu, Tang Ương ở trước mặt nàng, xinh đẹp tựa như bộ dáng trong ký ức.
Tang Ương
dỗ dành một hồi lâu nhưng nàng vẫn không ngừng khóc, nếu còn tiếp tục
nữa thì đôi mắt của nàng sẽ không chịu nổi mất. Cô khẽ thở dài, giả vờ
không vui: "Đừng khóc nữa, nếu khóc thì chị sẽ giận đấy."
Tuy nói như thế nhưng cô cũng không có nhiều hy vọng lắm, Tiểu Chu đã sớm bị cô chiều đến hư rồi, đối mặt với một câu chẳng có chút uy hiếp nào như vậy thì chắc chắn nàng không sợ hãi mà còn đắc ý nói rằng, dù thế nào đi
chăng nữa thì chị cũng sẽ không giận em.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!