Bách Chu giật thót, phía sau dựng tóc gáy giống như mèo xù lông, cô hoảng sợ nhìn Tang Ương.
Trong nhà đột nhiên yên lặng, không khí như bị hút ra, ngột ngạt khiến người ta bất an.
Cho đến mấy giây sau.
Tâm trí vốn ngừng lại như bị gỉ sét vì hoảng sợ của Bách Chu chậm chạp khẽ rung, cô tỉnh táo lại.
Cô dùng từ "ác mộng" để chỉ ba năm kia, nhưng Tang Ương không biết, chị không biết rằng cơn ác mộng đó đã thật sự xảy ra, mơ trong lời Tang Ương cũng chỉ là mơ.
Bách Chu nhận ra mình đã phản ứng thái quá, hơi cứng nhắc gật đầu: "Là về chị, vì thế hôm nay em không đi được không?"
Một loạt phản ứng của cô đều rơi vào trong mắt Tang Ương.
Tang Ương hơi cúi xuống, khép mắt, Bách Chu không nhìn thấy vẻ mặt của chị, có chút hoảng hốt.
Nhưng một lát sau, Tang Ương ngẩng lên, tỏ ra bình tĩnh nói: "Tiểu Chu, lí do này không đủ."
Đương nhiên Bách Chu biết lí do này không đủ, không chỉ không đủ, có lẽ còn vô lí đến nỗi chỉ cần nói ra đã làm người ta thấy sửng sốt.
Nhưng trong thời gian ngắn cô cũng không tìm được một lí do chính đáng nào.
"Triển lãm tranh quan trọng đến mức nào, không cần chị phải nói." Tang Ương trở nên nghiêm túc, "Em vất vả lâu như vậy, chính là để triển lãm ngày hôm nay có thể tổ chức thuận lợi, chỉ vì một giấc mơ..."
Khi nói đến từ mơ, chị ngừng lại trong giây lát, mới tiếp tục: "Rất tùy tiện. Chị đi cùng em, em muốn nhìn thấy chị, chị hứa sẽ không rời khỏi tầm mắt của em, được không?"
Bách Chu lắc đầu, cô biết triển lãm bận thế nào, truyền thông sẽ yêu cầu phỏng vấn riêng, rất nhiều người hâm mộ sẽ vây quanh cô xin chữ ký, các đồng nghiệp cũng sẽ nhiệt tình nói chuyện với cô.
Với tình hình đó, cho dù cô nắm tay Tang Ương từ đầu đến cuối thì vẫn có thể bị tách ra.
Bách Chu không muốn mạo hiểm như vậy, dẫu chỉ có một tia nguy hiểm, cô cũng không muốn thử.
"Hôm nay đã thu xếp xong xuôi, mai em sẽ đến, triển lãm mở ba ngày, ngày mai đi cũng thế." Bách Chu khăng khăng nói.
Đúng là triển lãm sẽ mở ba ngày, nhưng lễ khai mạc, phỏng vấn từ truyền thông, các quy trình quảng bá quan trọng đều tập trung trong ngày đầu tiên, mai sẽ không kịp.
Lý lẽ này, Tang Ương biết, Bách Chu dĩ nhiên biết rõ hơn, nhưng cô đã quyết định, thà rằng lấy một cái cớ như vậy cũng không muốn mủi lòng đến triển lãm.
Hai người giằng co, cuối cùng Tang Ương nhường bước.
"Chị rửa bát trước."
Chị đứng dậy tiếp tục thu dọn bát đũa trên bàn, mang vào trong bếp.
Chị đã nhường, Bách Chu lại không thấy thoải mái, cô ngồi trước bàn ăn, cảm thấy thật nặng nề.
Cô nghĩ rất đơn giản, tránh chuyến xe buýt kia, tránh địa điểm xảy ra vụ tai nạn kia, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng, kết quả là chỉ riêng việc không đến triển lãm đã tốn rất nhiều hơi sức.
Nhất định là Tang Ương giận rồi.
Đều tại mình không nghĩ ra một lí do tử tế, Bách Chu thầm tự trách.
Từ lúc mở mắt đến giờ chỉ chưa đến một tiếng, riêng việc chấp nhận mình trở lại quá khứ đã làm cô mất không ít thời giờ, thật sự quá gấp gáp khi phải nghĩ ra một lí do để không đến triển lãm trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng Bách Chu cũng hiểu, dù cho có đủ thời gian, cô cũng chưa chắc đã nghĩ ra một lí do chính đáng.
Dù sao triển lãm tranh cũng quan trọng như vậy, nếu ba năm trước có người nói cô sẽ vắng mặt trong lễ khai mạc triển lãm, e là cô cũng không thể nào tin được.
Nhưng hiện giờ, cô không chỉ không muốn đi, thậm chí còn rất bài xích, vì nếu không có buổi triển lãm này, có lẽ Tang Ương đã không gặp phải tai nạn.
Tiếng nước rào rào và tiếng bát đĩa va chạm truyền đến từ phòng bếp.
Bách Chu đứng dậy, đi đến cửa phòng bếp, Tang Ương đứng trước bồn rửa, đưa lưng về phía này.
Bách Chu đi qua, cô rất muốn ôm Tang Ương, nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ chẳng màng điều gì cứ thế ôm lấy Tang Ương, nhưng hiện giờ, có lẽ vì vừa có một cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ với Tang Ương, cũng có lẽ vì sai lệch ba năm giữa hai người, Bách Chu có một nỗi sợ hãi giống như tâm trạng hồi hộp khi về nhà.
Cô đi đến, đứng bên cạnh Tang Ương, nhìn gò má của Tang Ương.
Tang Ương rửa bát, xả nước tráng sạch xà phòng, đặt lên giá cho ráo nước.
Bách Chu không đứng yên, tay lấy một chiếc khăn, giúp lau khô nước trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!