Mặc dù không rõ vì sao thời gian quay ngược, Bách Chu cũng biết tuyệt đối không thể thoát khỏi liên hệ với bức tranh này.
Cô đoạt lấy khung tranh, trở tay giấu sau lưng, nhìn Tang Ương, nói lại: "Đừng chạm vào bức tranh này!"
"Bức tranh này làm sao vậy?" Tang Ương không hiểu, đảo mắt, ngỡ ngàng nhìn sau lưng cô. Bách Chu vô thức nghiêng người, giấu kỹ khung tranh sau lưng, thậm chí ánh mắt thoáng hiện ra phòng vệ.
Tang Ương lại gần cô từng bước, cả người Bách Chu cứng đờ, lùi về sau từng bước, đâm vào tường, cô nhanh chóng quay lại nhìn, phía sau đã không còn đường lui.
Cô mím chặt môi.
Tang Ương không tiếp tục bước lên cũng không tiếp tục cố gắng dò xét bức tranh, chỉ im lặng nhìn Bách Chu, cho đến khi ánh mắt Bách Chu hiện vẻ cầu xin, chị mới gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra: "Được."
Chị lấy máy hút bụi bên cạnh, đi qua Bách Chu ra ngoài.
Chị vừa đi, Bách Chu đã đưa bức tranh ra trước mặt, cau mày thật chặt.
Cô nhớ rõ đêm hôm qua Đậu Hà Lan làm rơi khung tranh này xuống đất, khi cô nhặt lên mang đến phòng chứa đồ, ngón tay bị một cái đinh trên khung đâm phải, máu nhỏ xuống tranh, sau đó, ký ức còn thấp thoáng mờ ảo.
Bách Chu cố gắng hồi tưởng, nhưng chỉ loáng thoáng nhớ rằng vũ trụ trong tranh giống như chuyển động, ánh sáng của các tinh thể lấp lánh chói mắt, hố đen màu xanh đậm ở giữa xoay tròn về phía cô với tốc độ nhanh như thể muốn lao ra khỏi tờ giấy.
Đầu đau nhức, Bách Chu có thể cảm giác được mạch máu ở thái dương đập mấy lần, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay cầm khung tranh nắm chặt.
Đương nhiên thời gian quay ngược có liên quan đến bức tranh này.
Nhưng Bách Chu không biết điều kiện cụ thể là gì.
Là lấy máu ư?
Và vì sao lại quay về ngày hôm nay. Cô nhớ rõ khi mình ra khỏi phòng vẽ đã là gần 0 giờ, cô đứng giữa cửa vài phút, đến khi Đậu Hà Lan gây ra tiếng động mới để ý, lúc đó nhất định đã qua 0 giờ.
Vậy nên thời gian vừa hay đảo ngược ba năm?
Bách Chu không thể xác định những điều này, vì chỉ có một lần, kinh nghiệm một lần có thể tồn tại rất nhiều sự trùng hợp, không đủ để tổng kết ra quy luật.
Mà Bách Chu cũng không muốn để thời gian quay ngược tiếp.
Nguyện vọng duy nhất của cô chính là Tang Ương có thể tránh khỏi vụ tai nạn kia.
Bách Chu cảm giác được đầu óc có phần rối bời, cô bật đèn phòng chứa đồ, đi đến một hộp các tông to ở góc trong cùng, mở nắp ra, đang định đặt khung tranh vào, lại đột nhiên nghĩ đến một việc, cơ thể cô chợt cứng đờ, ánh mắt hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!