Vạn Vân Phong không ngờ cả cái làng Tây ấy đều là người Kinh cả, và Thiên Phi cùng Ngọc Thúy cũng là dòng dõi con cháu Lạc Hồng.
Hắn ôm mẹ con họ, càng cảm thấy yêu mến.Thủa xa xưa , dân tộc Trung Hoa là một bộ tộc nhỏ bắt nguồn ở bên bờ sông Hoàng Hà , còn phía Nam của sông hoàng hà là vùng đất của tộc Bách Việt cổ.
Truyền thuyết kể lại rằng Kinh Dương Vương tới Động Đình Hồ gặp long công chúa mà đem lòng yêu thương.
Từ mối tình giữa Kinh Dương Vương và Long Công chúa đã hạ sinh được Lạc Long Quân.
Cho nên khu vực Động Đình Hồ ấy được xem như là cội nguồn của dân tộc bách Việt cổ.
Người Hoa Hạ cổ đại tham lam, luôn muốn mở rộng diện tích của mình và xâm lấn về phía Nam.
Họ lấn chiếm dần đất của người Bách Việt , khiến người Bách Việt phải chạy dần xuống phía nam trốn.
Con trai của Kinh Dương Vương là Lạc Long Quân lại kết hôn với công chúa Âu Cơ , kết hợp bộ tộc Âu Việt và Lạc Việt lại.
Hai người biết rõ lòng tham của bộ tộc Hoa Hạ, phương Bắc lúc nào cũng muốn tiêu diệt và đồng hóa tộc Bách Việt, liền bàn với nhau chuyện đại sự.
Long Quân đem một nửa tộc xuống vùng đồng bằng ,là vùng đất Đại La (Hà Nội) khai hoang mở cõi.
Còn mẹ Âu Cơ dẫn một nửa tộc lên núi cao, là vùng đất Phong Châu (Phú Thọ) lập làng xây ấp.
Con trai cả của họ lập Quốc, thành lập nhà nước Văn Lang, trở thành vua Hùng thứ nhất.
Vì vậy dân tộc ấy tự gọi mình là dân tộc Kinh, chữ Kinh trong Kinh Dương Vương, hàm ý mình là con rồng (long công chúa),cháu tiên ( cháu thần nông).
Và vì dân tộc Kinh là dân tộc Âu Việt và Lạc Việt hợp nhất , cho nên để nhớ về cội nguồn Bách Việt cổ xưa của mình, họ vẫn gọi mình là người Việt.
Trong quá trình chạy trốn sự tiêu diệt và đồng hóa của người Hoa Hạ , có nhiều một bộ phận lớn dân tộc không chạy thoát được mà kẹt lại ở vùng đất ấy.
Một số ít may mắn không bị tiêu diệt hoặc đồng hóa, thành lập những làng dân tộc Kinh trong lòng phương bắc, ở giữa vùng đất của Trung Nguyên, đó chính là làng Tây của Thiên Phi.Vân Phong càng yêu mến mà siết chặt vợ con mình trong lòng, hắn nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình.
Trong ký ức ấy, có một vị hoàng đế vĩ đại là Quang Trung, ngài đã từng muốn đem quân đòi lại hai vùng đất lưỡng Quảng ở phương Bắc , như muốn đòi lại đất đai tự thời Bách Việt mà cha ông đã không thể giữ được cho con cháu của mình.
Khát vọng ấy của ngài không phải là khát vọng duy nhất của một mình ngài , mà cũng là khát vọng của rất nhiều người khác.
Tuy vậy , binh lực đã tập hợp nhưng cái chết một cách đầy bí ẩn của ngài đã chấm dứt đi tất cả kế hoạch và hoài bão ấy.
Vạn Vân Phong thoáng bật cười.
Đòi đất ư? Ai mà không muốn đòi chứ? Nhưng điều này rất hoang tưởng.
Làm sao có thể đòi được ? Làm sao có thể đuổi dân tộc Hoa Hạ về lại khu vực sông Hoàng Hà của họ được nữa chứ? Đã mấy ngàn năm trôi qua rồi , lãnh thổ của tộc Bách Việt cũ đã trở thành vùng đất lâu năm của người Trung Hoa.
Đòi lại đất tổ tiên là điều không thể , chỉ có mở rộng khai hoang vùng đất của mình, phát triển vùng đất ấy hùng mạnh để đương đầu lại với người Hoa Hạ mà thôi.
Trong suốt chiều dài lịch sử hình thành của Kinh tộc, hay là của tộc Bách Việt.
Họ luôn bị người Hoa Hạ truy diệt và đồng hóa, lúc nào cũng thấy nguy cơ tiêu diệt hiển hiện trước mắt.
Vì vậy mà trong ký ức của người Việt , họ luôn đề phòng người Hoa Hạ, luôn nhìn về phía phương Bắc với sự đề phòng cao nhất.Trong những giây phút ngẫm nghĩ về dòng chảy lịch sử của nhân loại, dòng chảy lịch sử của dân tộc.
Lúc này ánh mặt trời đã lên tới đỉnh đầu , thời khắc chia tay cũng đã đến.
Vân Phong nới lỏng tay mình, buông mẹ con Thiên Phi ra.
Hắn nhìn vào ánh mắt Thiên Phi mà nói .- "Hiền thê à.
Không có buổi tiệc nào mà không tàn, cũng đã đến lúc nàng và con phải siêu thoát rồi.
Ta đưa tiễn mẹ con nàng tới đây thôi, cũng không thể giữ lại được nữa"Thiên Phi cũng hiểu vấn đề , nàng cũng không thể ở lại nhân gian mãi.
Nàng bế Ngọc Thúy trên tay, nhìn về phía người đàn ông của mình.
Nàng nở một nụ cười hạnh phúc mà nói .- "Phong lang, kiếp này không có duyên hầu hạ chàng ,kiếp sau thiếp nhất định sẽ đền đáp công ơn mà kiếp này chàng đã ban cho mẹ con thiếp"Vừa nói tới đây vừa cúi đầu , chưa kịp nói xong Vân Phong đã với bàn tay, nhẹ nhàng nâng cằm của Thiên Phi lên mà mỉm cười.- " nàng nói gì vậy ? Ân nghĩa gì ở đây? Kiếp sau ta nhất định sẽ bảo vệ hai mẹ con nàng, chăm sóc cho hai mẹ con nàng, và đem lại hạnh phúc cho hai mẹ con nàng một cách tốt nhất"Nói xong thì hôn lên má của Thiên Phi và hôn lên má của Ngọc Thúy một nụ hôn ấm áp.
Thiên Phi bế Ngọc Thúy, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Bạn đang đọc bộ truyện Bạch Đạo Sư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạch Đạo Sư, truyện Bạch Đạo Sư , đọc truyện Bạch Đạo Sư full , Bạch Đạo Sư full , Bạch Đạo Sư chương mới