Vạn Vân Phong biết rằng những người này là những người nghèo khó, lâu lâu mới được ăn thịt một lần, đây là một lần "tỏa sáng" của họ, cho nên hắn đón nhận gói thịt vô cùng cẩn thận.
Hắn nhìn vào một gói lá chuối quấn lấy thịt bên trong, đưa tay thao tác bóc vỏ.
Từ từ mở lá chuối ra, lớp lá đầu tiên được mở thì bên trong có lớp lá thứ hai.
Mở lớp lá thứ hai rồi lại lớp lá thứ ba, cứ như vậy qua mấy lớp lá thì miếng thịt còn có chút xíu, thật sự thất vọng.
Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy miếng thịt, đưa ngang tầm mắt, khuôn mặt nhăn nhó hỏi.- " thịt có từng này thôi sao? Rồi ai ăn ai nhịn?"Hơn mười miệng ăn mà có một miếng thịt nhỏ bé cỏn con, có lẽ một mình hắn ăn cũng không đủ.
Trong lúc thiếu suy nghĩ, cảm thấy thương cảm những người khốn khổ mà thốt ra tiếng lòng của mình.
Nhưng ăn nói không cẩn thận, câu nói vừa nói xong khiến những người ở đó không hài lòng.
Miếng thịt tuy có nhỏ, nhưng đó cũng là công sức cực khổ của thiếu nữ kia đã phải làm việc vất vả mới có thể đem về được.
Những đứa trẻ tức giận, có một đứa trẻ không nhịn được mà mắng .- " vị đại ca này thật là quá đáng.
Hằng tỷ của chúng ta vất vả đi làm mới mua được từng đó thịt, ngươi còn chê bai cái gì ? Ngươi không ăn thì thôi ,đừng có thái độ kiểu đó "Đứa trẻ ấy có vẻ tức giận tức giùm cho chị của mình, dù là miếng thịt cỏn con nhưng đối với bọn họ lại vô cùng quý giá.
Vạn Vân Phong hiểu chuyện, biết mình lỡ mồm liền vội vàng xua tay nói .- "không phải, ta không phải có ý đó, mong mọi người bình tĩnh"Xua tay vội vàng giải thích, lại nhìn sang thiếu nữ ấy , thấy vẻ mặt của nàng ta rất buồn.
Dường như thiếu nữ ấy bị tổn thương khi nghe hắn nói về miếng thịt như vậy, rõ ràng hắn đã không ý tứ về lời nói của mình.
Hắn cười lớn mà bảo.- " được rồi, ta đã nói một lời bậy bạ, ta xin lỗi mọi người.
Ngay bây giờ ta sẽ có hành động chuộc lỗi , xin mọi người đợi ta một chút"Nói xong liền đứng dậy hướng mọi người thi lễ một cái rồi rời đi.
Thiếu nữ kia nhìn theo thì ngạc nhiên lắm, mà cả đám trẻ nhìn theo cũng không hiểu gì.
Đứa trẻ 10 tuổi ngập ngừng nói.- " vị đại ca ấy nói rằng sẽ xin lỗi, nhưng huynh ấy đi đâu vậy?Thiếu nữ 15 tuổi kia cũng ngạc nhiên không kém, ngập ngừng trả lời.- "ta...!không biết nữa , nhưng mà nồi cháo đá này có lẽ vẫn phải đợi vị đại ca kia quay về nấu tiếp thôi.
"Bọn họ tiếp tục hướng về phía nam nhân kia mà chờ đợi.
Vạn Vân Phong rời đi, trên đường tới đây hắn nhớ hắn đã thấy dấu vết của một con lợn rừng.
Muốn săn bắt cải thiện bữa ăn cho mọi người, hắn sẽ đi săn.
Và rất nhanh chóng, hắn đã dò theo dấu vết con lợn đó.
Khi tìm đến nơi hắn thấy một con lợn rừng đang kiếm thức ăn, kích cỡ thì rất phù hợp cho cả nhà hơn mười miệng ăn.
Không một chút ngại ngần, hắn dùng sức mạnh và tốc độ của mình kết hợp mai phục như hổ vồ, tóm gọn con lợn trong tích tắc.
Vạn Vân Phong nhanh chóng bắt con lợn quay về.
Đám người trong làng đang ngồi đợi, chờ một lúc thì đã thấy hắn quay lại, trên vai vác theo một con lợn lớn.
Cả đám nhìn vào đều ồ lên ngạc nhiên, trong lòng thích lắm.
Vạn Vân Phong ôm con lợn tới gần mọi người , vừa đi vừa cười nói.- " thật may mắn , ta vừa săn được một con lợn lớn, vậy hãy để ta nấu cháo lòng cho mọi người cùng thưởng thức "" HOAN HÔ..." thiếu nữ 15 tuổi kia nghe vậy thì vui mừng, mà đám trẻ cũng sung sướng reo lên.
Con lợn lớn thế này, bọn họ sẽ được ăn no, đây sẽ là một bữa tiệc thật sự.
Vạn Vân Phong nhanh chóng vào việc, hắn làm món cháo lòng từ con lợn, và phần thịt còn lại để dành cho buổi trưa.
Tuy là có chờ hơi lâu một chút, nhưng món cháo lòng đã nhanh chóng được làm xong.
Đứa trẻ lớn tuổi nhất ôm một chồng chén bát ra phát mỗi người một cái, ai nấy đều chảy nước miếng, háo hức chờ đợi.
Vạn Vân Phong nhìn mọi người , hiểu rằng họ đang rất phấn khích, hắn mỉm cười nói.- " hôm nay ta sẽ cho mọi người thưởng thức tay nghề nấu nướng của ta, hy vọng sẽ làm tất cả hài lòng"Nói xong liền tự tay múc cháo vào tô cho từng đứa trẻ, vừa múc vừa nói tiếp.- "hôm nay nấu cháo nhiều, mọi người cứ ăn thoải mái, không hết được đâu"Hắn nhìn những người ở trước mặt mình, đoán biết rằng những người này không mấy khi được ăn no.
Cơ thể thì ốm yếu, triệu chứng của thiếu ăn, có lẽ mười đứa trẻ này đều trông chờ hết vào thiếu nữ 15 tuổi kia đi làm kiếm cơm cho họ.
Biết làm sao được, khi mà 10 đứa trẻ thì hết bảy đứa bị tật nguyền rồi, chỉ còn có ba đứa lành lặn.
Càng nhìn vô thực trạng, càng cảm thấy thiếu nữ ấy thật vất vả và đáng thương.
Hắn múc chén cháo đầu tiên, lấy những phần ngon nhất cho thiếu nữ ấy mà nói.- " được rồi, tiểu muội thưởng thức thử đi"Người thiếu nữ ấy trông tàn tạ, nhưng vẫn không thể che được vẻ đẹp trong tâm hồn của nàng.
Nàng ta hai tay đón lấy chén cháo, mỉm cười hạnh phúc nói.- " đa tạ công tử, hôm nay xem ra chúng ta được ăn no rồi"Nàng đón lấy chém cháo với nụ cười trên môi, nụ cười ấy trong khoảnh khắc như xua tan đi những khổ đau vất vả mà nàng phải chịu đựng, khiến nam nhân kia thoáng sững sờ.
Nàng cầm chén trên tay, và hướng ánh mắt về những đứa trẻ.
Những đứa trẻ vui mừng đưa bát tới, lần lượt được múc cháo , ai nấy đều vô cùng phấn khởi.
Bạn đang đọc bộ truyện Bạch Đạo Sư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạch Đạo Sư, truyện Bạch Đạo Sư , đọc truyện Bạch Đạo Sư full , Bạch Đạo Sư full , Bạch Đạo Sư chương mới