Bên ngoài thành Đại La mười dặm có một ngôi làng nhỏ, ngôi làng ngoại thành này nằm gần bìa rừng và bên dòng sông thơ mộng.
Giao Chỉ là vùng đất của nền văn minh lúa nước, với cây lúa là cây trồng xuyên suốt lịch sử hình thành đến bây giờ của Giao Chỉ.
Những đồng lúa mênh mông bát ngát nối liền nhau, chúng đồng loạt đổi màu vàng rực rỡ khi lúa chín vàng vào mùa thu hoạch.
Cây lúa được xem là cây sinh mệnh, thì con trâu được gọi là bạn nhà nông.
Con trâu suốt mấy ngàn năm sinh tồn của người Giao Chỉ đã đồng hành cùng họ trải qua trăm đắng ngàn cay, hình ảnh con trâu cùng đồng lúa đã gắn liền với sự sống của người Giao Chỉ.Ở cánh đồng thuộc ngôi làng ngoại thành này, có một bé gái xinh xắn đang chăn trâu.
Em chỉ tầm tám tuổi đang dắt trâu trên đồng, em bé nhỏ bên con trâu to lớn.
Con trâu đen với cái cặp sừng dài ngoan ngoãn đi theo em , vừa đi vừa gặm cỏ ven đường.
Em gái nhìn trời buổi sáng đã sắp trưa, lúc này tới vuốt ve cổ trâu mà nói.- " sắp trưa rồi, trâu ở đây gặm cỏ, để ta đi cắt một ôm cỏ cho trâu"Con trâu ò lên một tiếng, không biết có hiểu tiếng chủ hay không mà ngoan ngoãn lắm.
Bé gái đóng cọc cho trâu, sau đó cầm liềm đi tới một bụi cỏ tươi tốt bắt đầu cắt.
Em đang cắt cỏ thì bất ngờ giật mình, trong bụi cỏ có gì đó động đậy.
Em tò mò bước tới vén cỏ ra xem.
" Á.Á.Á...".
Một tiếng hét vang lên, em giật mình lùi lại, càng bất ngờ hơn khi thấy một bé trai tầm mười tuổi đang hoảng hốt trốn trong đó.
Bé gái sau một chút ngơ ngác thì mỉm cười.- " ngươi là ai, sao lại ở đây.
Tại sao lại hét to như vậy, ta đâu có làm gì ngươi?"Bé trai quay lại nhìn thì thấy một bé gái xinh xắn, xem chừng nhỏ tuổi hơn mình.
Bé trai lúc này trấn tĩnh hơn, ngập ngừng nói.- " ta...ta đói, ta...!khát"Cậu bé này là Khúc Thừa Dỗ, là người bị truy sát suốt đêm hôm qua, may mắn chạy thoát được.
Bây giờ đang trốn trong bụi cỏ này, đói khát là điều đương nhiên.
Bé gái nghe vậy mỉm cười gật đầu.- " được rồi, đợi ta một chút, để xem ta có gì nào"Nói xong lon ton chạy đi.
Khúc Thừa Dỗ lén nhìn theo, thấy bé gái chạy về nơi để túi của mình rồi lục lọi gì đó.
Phút chốc quay trở lại với một hồ lô nước nhỏ và một nắm cơm.
Bé gái đưa cho cậu với nụ cười dễ thương.- " đây, ngươi ăn đi cho đỡ đói"Khúc Thừa Dỗ nhìn nắm cơm bé xíu khô cứng, xem ra là cơm nguội từ tối hôm qua còn thừa đến giờ.
Cậu bé từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, chưa từng ăn những thứ như vậy, chỉ có điều mầm đá thì lúc nào chẳng ngon.
Cả đêm qua cậu bé đã phải trốn chạy quân truy sát mệt mỏi, vừa đói vừa khát, nhìn thấy nắm cơm thì bốc vội bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến.
Lần đầu tiên trong đời cậu được cảm nhận vị ngon của cơm nguội.
Nắm cơm chút xíu nhanh chóng bị ngấu nghiến hết, Khúc Thừa Dỗ nắm lấy hồ lo tu một mạch hết nước, tay chùi mép mà nhìn cô bé, mặt ngây thơ hỏi.- " ta vẫn muốn ăn thêm, ngươi còn nữa không?"Cậu bé không một lời cảm ơn, đâu có biết rằng phần cơm nguội đó với cô bé quý giá đến thế nào.
Với một người sinh ra trong nhung lụa thì trong tâm trí cậu chỉ nghĩ những nắm cơm đó cô bé chắc còn nhiều lắm, có biết đâu cậu mới ăn mất phần cơm sáng của cô bé.
Cô bé này tấm lòng lương thiện, vừa trong sáng vừa thánh thiện như một thiên thần vậy.
Cô bé thấy cậu bé ăn ngon thì trong lòng vui vẻ, trước cái sự xin thêm ấy của cậu bé mà cũng không hề buồn lòng.
Cô bé mỉm cười.- " được, nhưng mà bây giờ không có.
Bạn đang đọc bộ truyện Bạch Đạo Sư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạch Đạo Sư, truyện Bạch Đạo Sư , đọc truyện Bạch Đạo Sư full , Bạch Đạo Sư full , Bạch Đạo Sư chương mới