"Trình Dật Minh cậu có thể ăn nói đàng hoàng chút được không, Lục Tuyết bị cậu nói khóc rồi đấy "
Một nam sinh đau lòng không thôi nói.
Cậu ta chính là nam sinh lúc trước nói loạn bị Ôn Du Du chọc cho một trận kia, Lục Tuyết hiện tại ngồi ở chỗ cậu ta.
Nam sinh thấy nữ thần của mình ủy khuất, vội vàng giúp cô ta nói chuyện.
Cậu ta không nói không có việc gì, cậu ta vừa nói, Lục Tuyết nước mắt lập tức rơi ra liên tục như hạt châu đứt, một viên lại nối tiếp một viên rơi xuống.
"Thật xin lỗi, Dật...!bạn học Trình Dật Minh, tôi không cố ý, tôi chỉ là lúc trước nghe Du Du gọi cậu như vậy, tôi nghĩ là tôi cũng có thể gọi như vậy.".
||||| Truyện đề cử: Nguyện Yêu Em Hết Kiếp Này |||||
Lục Tuyết cắn môi dưới, hai mắt đẫm lệ mông lung, trông cực kỳ đáng thương.
Trình Dật Minh nhét điện thoại vào hộc bàn, kích động nhìn về phía Ôn Du Du:
"Du Du, cậu khi nào thì gọi tôi như vậy? Sao lại không gọi trước mặt tôi?"
Cậu mỗi ngày ngóng trông Ôn Du Du có thể sử dụng âm thanh mềm mại ôn nhu gọi cậu một tiếng "Dật Minh".
Đáng tiếc cô chỉ gọi tên đầy đủ.
"Nằm mơ."
Ôn Du Du giơ quyển tiểu thuyết trinh thám trong tay lên đập vào đầu cậu một cái.
Hai người không coi ai ra gì trò chuyện trêu ghẹo, hoàn toàn không thèm để ý Lục Tuyết.
Hơn nữa Trình Dật Minh thái độ đối xử với Ôn Du Du khác hoàn toàn thái độ đối với Lục Tuyết.
Lục Tuyết chưa từng bị người khác đối xử như vậy, cô ta càng khóc to, dùng tay che miệng trở lại chỗ ngồi của mình rồi lại gục xuống bàn thấp giọng khóc nức nở.
Tiết sau vừa đúng tiết thể dục, nhưng vì bên ngoài bắt đầu mưa nên mọi người đều ở lại trong lớp tự học.
"Lục Tuyết cậu đừng khóc, Trình Dật Minh chỉ là thuận miệng, không có ác ý."
Đồng Vũ Gia ngồi cạnh Lục Tuyết bên cạnh an ủi.
Một nữ sinh khác liếc mắt,
"Ai không biết Trình Dật Minh bình thường rất nghe lời người nào đó, hiện tại người nào đó có thành kiến với Tuyết Nhi, Trình Dật Minh đương nhiên cũng sẽ cùng với cô ta nhắm vào Tuyết Nhi."
"Oánh oánh cậu đừng nói như vậy, Du Du sao lại có thành kiến với Tuyết Nhi? Các nàng quan hệ tốt cực kì." Đồng Vũ Gia nhíu mày nói.
Nàng không thích người khác nói như vậy Ôn Du Du, vừa khai giảng thời điểm, nàng trên đường không cẩn thận ra tai nạn xe cộ, còn là Ôn Du Du lập tức mang nàng đi bệnh viện, còn giúp nàng thanh toán tiền thuốc men.
Đương nhiên, về sau Đồng Vũ Gia đã đem tiền còn cho Ôn Du Du, phần nhân tình này nàng cũng luôn luôn ghi ở trong lòng.
Dương Oánh Oánh nhếch miệng, "Tốt cái rắm, Ôn Du Du liền Tuyết Nhi sinh nhật đều không tham gia, còn nói không phải nhằm vào nàng? Ta nhìn, chính là người ta phú nhị đại chướng mắt chúng ta người nghèo, không có thèm cùng chúng ta cùng nhau chơi đùa chứ sao." Dương Oánh Oánh giống như Lục Tuyết, gia cảnh phổ thông, dựa vào thành tích thi được trường này.
Các nàng khinh bỉ Ôn Du Du dựa vào đi cửa sau tiến đến, nhưng trong lòng cũng ghen ghét gia cảnh nàng tốt như vậy.
"Oánh oánh ngươi tại sao nói như thế? Ta, ta không để ý tới ngươi." Đồng Vũ Gia thế nào đều không nghĩ tới, hảo hữu của mình thế mà lại nói như vậy chanh chua.
Miệng nàng đần, nói không lại Dương Oánh Oánh, hiện tại liền tức giận đến trở về chỗ ngồi của mình.
Cùng dương lục hai người không đồng dạng chính là, Đồng Vũ Gia mặc dù cũng xuất thân bình thường, nhưng nàng từ trước tới giờ không lại bởi vì nhà mình cảnh phổ thông liền tự ti, càng sẽ không ghen ghét người ta xuất thân tốt.
Dương Oánh Oánh trên mặt có chút không nhịn được, nhưng đến cùng là không đuổi theo Đồng Vũ Gia.
"Cũng liền nàng ngốc hề hề, nhìn không ra người nào đó cùng chúng ta chênh lệch." Lần này, trong lớp người đều nhìn ra rồi, Lục Tuyết cùng Ôn Du Du náo loạn mâu thuẫn.
Ở cấp ba thời điểm, phần lớn người tâm tư đều tương đối là đơn thuần, trong đầu còn không có sâu như vậy giàu nghèo quan niệm, đồng thời luôn có một cỗ không chịu thua sức lực, cảm thấy mình coi như xuất thân không tốt thì thế nào, chỉ cần chịu cố gắng, đồng dạng có thể có được muốn hết thảy.
Cho nên không có người lại bởi vì Ôn Du Du gia cảnh, tận lực đi nịnh bợ nàng.
Lục Tuyết là học bá, tính tình cũng không tệ, tại trận này chiến tranh lạnh bên trong, phần lớn người đều đứng ở nàng phía bên kia.
Ôn Du Du ngày thứ hai lại đi trường học thời điểm, rõ ràng cảm giác được mình bị cô lập.
Ngồi tại nàng phía trước nam sinh kia, thật tận lực đem cái bàn dịch chuyển về phía trước chuyển, muốn cùng với nàng kéo dài khoảng cách.
Khóa đại diện thu bài tập thời điểm, thu được nàng phía trước liền đi, cố ý không thu nàng.
Nàng đi trên đường, không cẩn thận cùng người đụng phải, đang muốn nói xin lỗi, người kia liền vòng qua nàng, không nói một lời rời đi, tựa như cùng nàng nói chuyện một câu, liền sẽ nhiễm phải cái gì virus dường như.
Trình Dật Minh tức giận đến không được, cọ một chút ừ, đứng người lên, nghĩ đứng ở trên bục giảng chất vấn đám người này, bất quá lại bị Ôn Du Du kéo lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp, truyện Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp , đọc truyện Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp full , Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp full , Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp chương mới