Phòng máy so với phòng học bình thường thì lớn hơn nhiều, trên mặt bàn để đầy màn hình máy tính, máy chủ đặt ở dưới bàn, còn có mũ 3D kết nối với trò chơi.
Xem ra, môn lập trình thoải mái hơn hẳn trong tưởng tượng.
Ôn Du Du nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh cô liền bị vả mặt.
Bởi vì cô phát hiện những gì lão sư nói căn bản là cô nghe không hiểu.
Trên màn chiếu xuất hiện các thao tác của lão sư, các bạn học phía dưới đều làm theo.
Nhưng mà, Ôn Du Du thậm chí không biết phần mềm lập trình ở đâu, càng không biết làm sao để kết nối số liệu.
Trình Dật Minh ngồi bên cạnh cô trực tiếp đội mũ trò chơi lên, bắt đầu chơi game một cách quang minh chính đại.
"Du Du, chút nữa lão sư tới kiểm tra, cậu làm sao còn không làm đi?"Lục Tuyết ngồi cách chỗ cô không xa, nhìn có chút hả hê nói.
Ôn Du Du nhìn về phía cô ta, Lục Tuyết nhanh chóng che phía trước màn hình của mình, như là sợ bị Ôn Du Du nhìn thấy.
Ôn Du Du:...!Cô nếu là nhìn một cái liền có thể học được thì sao còn có thể ngẩn người ở đây?
Đối diện với anh mắt của Ôn Du Du, Lục Tuyết cười xấu hổ.
Nhanh chóng đến giờ tan học, lão sư đi xuống bục giảng, lần lượt kiểm tra thành quả các bạn học.
Đến Lục Tuyết, lão sư nhẹ gật đầu:
" Bạn học Lục Tuyết làm tốt lắm, lần sau chắc chắn là có thể đạt được điểm số không tệ.
Tất cả mọi người tới xem rồi học hỏi một chút."
Không ít bạn học đứng lên, chạy tới nhìn màn hình của Lục Tuyết.
Lục Tuyết kiêu ngạo mà hất cằm lên, gương mặt ửng đỏ.
Cô ta vô ý nhìn về phía Lương Cảnh Nam, lúc sau giơ ngón cái với cô ta, Lục Tuyết mặt càng đỏ hơn.
Đến khi lão sư nhìn thấy Ôn Du Du cùng Trình Dật Minh ở trong góc, nụ cười trên mặt lập tức liền cứng đờ.
"Hai em tại sao lại...!Ai, tùy các em."
Lão sư bất đắc dĩ nói xong, trực tiếp vòng qua bọn họ, đi kiểm tra những người phía sau.
Ôn Du Du từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan, học giỏi trong mắt người khác, đây là lần đầu tiên bị lão sư nhìn bằng ánh mắt thất vọng như thế,trong lòng tự nhiên có cảm giác thua kém, nhất là ở ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy, cô xấu hổ đến độ ngón chân gần như có thể cọ nát đế giày.
Vì vậy, khi về tới nhà, Ôn Du Du liền đi thẳng đến lầu hai, gõ cửa phòng Lâm Sư.
Lần này cô không cần gõ lâu cửa đã mở.
Thiếu niên mặt nửa bị giấu trong bóng tối, không thấy rõ thần sắc.
"Tiểu Sư, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp một chút."
Lâm Sư giương mắt nhìn về phía cô, mắt hơi bị che bởi mái tóc cắt ngang trán, cằm vô thức căng lên.
"Tiểu Sư, cậu có thể dạy tôi lập trình không? Chúng tôi tuần kia thi rồi mà tôi cái gì cũng không biết."
Ôn Du Du ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
Mắt cô giống mắt nai con, thanh tịnh lại tinh khiết, đuôi mắt có chút rủ xuống, rất dễ làm người ta mềm lòng.
"Có thể."
Trước ánh mắt của cô, Lâm Sư chẳng biết tại sao liền đồng ý.
Kỳ thật lời vừa nói ra khỏi miệng hắn liền hối hận.
"Thật sự là rất cảm ơn cậu, cuộc thi lần này đối với tôi rất quan trọng, thi xong tôi mời cậu...!Tôi tự làm bánh gatô cho cậu."
Ôn Du Du vốn muốn nói thi xong mời hắn ăn cơm.
Nhưng đối với Tiểu Sư mà nói, cô mời hắn ăn cơm khác gì lấy oán trả ơn.
Vì thế lời định nói ra liền thay đổi.
Bạn đang đọc bộ truyện Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp, truyện Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp , đọc truyện Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp full , Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp full , Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp chương mới