Ôn Du Du không có phát giác được sự dị thường của Lâm Sư, cô đang cúi đầu đọc sách a.
"Sách giáo khoa tôi đã xem qua nhiều lần nhưng hoàn toàn không hiểu."
Âm thanh cô thực ngọt mềm.
Lâm Sư ánh mắt chạm phải cần cổ trắng nõn của cô, lập tức liền đỏ mặt, thu hồi ánh mắt.
Hắn nghe được nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh.
Tai Lâm Sư có chút ửng đỏ, ép bản thân không được nhìn cô gái bên cạnh.
"Tiểu Sư, cái này cậu biết không?"
Ôn Du Du chỉ vào một câu hỏi trên sách, trừng mắt nhìn mà hỏi.
Lâm Sư đột nhiên hoàn hồn, giống như sương mù bao phủ quanh người bị âm thanh ấy đánh tan, tai đang đỏ cũng dần dần bớt, khôi phục như bình thường.
Hắn nhìn về phía đầu ngón tay cô đang chỉ, là một phép tính cơ bản, lúc hắn mười tuổi đã biết.
Không thấy Lâm Sư đáp lời, Ôn Du Du ngẩng đầu lên nghi ngờ, liền thấy thiếu niên đã lưu loát mở máy tính, nhanh chóng gõ một đoạn số liệu.
Những tính năng yêu cầu ở đề bài đều thực hiện được, thậm chí còn thêm mấy cái tính năng.
Ôn Du Du mặc dù không hiểu lập trình, nhưng cô biết lúc ở tiết lập trình, Lục Tuyết làm đề này cũng mất nửa tiết, còn Lâm Sư căn bản là không cần suy nghĩ, nhiều nhất mất hai phút liền làm được.
"Cái kia, sao cậu làm số liệu đó nhanh vậy?"Ôn Du Du gương mặt ửng đỏ, cảm thấy vấn đề này có chút khó mà mở miệng.
Lâm Sư thoát khỏi phần mềm cho cô thực hành một lần.
"Thì ra là dạng này, cái này tôi đã biết rồi."
Lâm Sư nói rất ít, rõ ràng là lần đầu dạy người khác.
Vì thế nên cơ bản là Ôn Du Du hỏi một câu, hắn lại đơn giản trả lời một câu.
Ôn Du Du còn phát hiện khi nghe Lâm Sư giảng, cô cảm thấy nội dung quyển sách lập trình này rất đơn giản như là toán tiểu học.
Cô xem như đã tìm đúng người.
Học khoảng nửa giờ thì có tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến âm thanh của dì Lưu:
" Dì mang ít sữa bò socola nóng cho các con, các con có uống không?"
"Vâng, cảm ơn dì Lưu.
Cửa không khóa, dì cứ vào đi." Ôn Du Du vừa vặn có chút khát nước.
Cô vừa rồi chú ý môi Lâm Sư có chút khô, hẳn là lần đầu hắn nói nhiều như vậy.
Dì Lưu đi tới, đem hai cốc sữa bò sô cô la đặt lên bàn.
Dì quay đầu nói với Ôn Du Du: "Du Du, đang dạy em trai học tập a?"
Ôn Du Du lúng túng cùng Lâm Sư liếc nhau một cái, vội vàng khoác tay nói:
"Không có không có, là Tiểu Sư dạy con."
"Các con cứ tiếp tục học đi, có chuyện gì cứ kêu dì.
Ba con vừa rồi gọi điện thoại tới, nói đêm nay khả năng sẽ không về."
Dì Lưu cho rằng Ôn Du Du vì để cho Lâm Sư trở nên tự tin hơn nên lấy cớ.
Du Du cái đứa nhỏ này mặc dù có chút tùy hứng, nhưng thực ra rất hiền lành.
Dì Lưu biết đại khái tính cách của Lâm Sư khác những đứa trẻ bình thường nên cũng tránh tiếp xúc với hắn quá nhiều, đỡ để hắn cảm thấy không được tự nhiên.
"Vâng, con biết rồi, dì Lưu nghỉ ngơi sớm một chút."Ôn Du Du vừa cười vừa nói.
Trước khi đi, dì Lưu nhìn thoáng qua Lâm Sư thấy hắn hơi cúi đầu, mặt mày tinh xảo, cái cằm trắng nõn, lẳng lặng ngồi bên cạnh, đem cảm giác tồn tại của mình hạ xuống mức thấp nhất.
Đứa nhỏ này dáng dấp thật là đẹp, đẹp hơn con trai bà nhiều.
"Tiểu Sư, cậu làm sao mà không uống a? Rất ngọt."
Ôn Du Du nhấp một hớp sữa bò sô cô la, trên môi dính một tầng màu nâu mỏng.
Lâm Sư nhìn cô liếm sữa bò trên môi, đột nhiên cảm giác yết hầu hơi khô chát.
Thế là hắn liền cầm lấy cái cốc, động tác cứng đờ uống một ngụm.
Ngô, thật rất ngọt.
Hắn không thích đồ ngọt, rất ít khi uống ngọt như vậy.
"Dễ uống không?"
Đối mặt với đôi mắt nai con sáng lấp lánh tràn đầy mong đợi của Ôn Du Du, Lâm Sư trái với lương tâm nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy chờ tôi thi tháng xong sẽ làm cho cậu cái bánh gato còn ngọt hơn thế này nhé."
Lúc cô cười lên, đôi mắt cong như trăng non, chứa đầy vụn ánh sáng nhỏ.
"Ừm."
Lâm Sư bờ môi giật giật, cuối cùng cũng không nói được câu từ chối.
Ôn Du Du cùng Lâm Sư học một tiếng, sau đó hắn về phòng.
Ôn Du Du ngồi trong phòng ôn tập lại những thứ mình vừa học được.
Ban đêm, cô tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, đều là mẹ Ôn gọi.
Ôn Du Du một bên lau tóc, một bên nhấn gọi lại.
Tiếng chuông vang lên ba lần, đầu dây bên kia đã nghe.
"Du Du, là mẹ đây, con đã ngủ chưa?"
"Chưa mẹ, con vừa tắm rửa xong."
Bên kia điện thoại đột nhiên an tĩnh, mẹ Ôn tay nắm chặt điện thoại.
Du Du đã rất lâu còn không có gọi bà một tiếng "Mẹ", có thể là đang trách bà đã bỏ cái nhà này mà đi.
Điều chỉnh tốt tâm tình, mẹ Ôn mới tiếp tục nói:
"Bảo bối, mẹ cuối tuần có việc nên không thể qua gặp con, để thứ bảy mẹ cùng con đi dạo phố nha?"Bà dùng giọng nghi vấn để nói.
"Vâng."
Đầu dây bên kia rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra:
"Được, vậy thứ bảy mẹ tới đón con."
"Vâng, mẹ hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại, Du Du, con nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau khi cúp máy, Ôn Du Du tiện tay để điện thoại ở một bên, bắt đầu sấy tóc.
Cô một bên nhìn mình trong gương, một bên nghĩ thầm, trong sách có nói qua, Ôn Du Du cảm thấy mẹ Ôn bỏ cái nhà này nên thái độ đối xử với mẹ Ôn đặc biệt không tốt.
Trách không được lúc nãy gọi điện thoại, đầu dây bên kia cẩn thận từng li từng tí như vậy, giống như sợ cô sẽ tức giận.
Trước khi ngủ, Ôn Du Du chơi « đường về » một lúc.
Đây cơ hồ trở thành một việc mà cô làm mỗi ngày.
Lúc chơi đến tình tiết nào đó, Ôn Du Du chơi lại đến hai mươi lần, cuối cùng gửi một tin nhắn cho người phụ trách .
Nội dung tin nhắn là cô phát hiện
manh mối của cửa ải nào đó không đủ mượt mà.
Nói một cách khác, bộ phận này cho manh mối quá lớn, có thể khiến cho người ta lúc không có tìm được đầy đủ chứng cứ quan trọng thì có thể thông qua suy luận mà đạt được kết quả cuối cùng.
Lâm Sư vừa rời khỏi giao diện lập trình liền nhận được một tin nhắn nhắc nhở.
Bạn đang đọc bộ truyện Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp, truyện Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp , đọc truyện Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp full , Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp full , Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp chương mới