Văn Tiêu về đến nhà, tay tựa lên khung cửa đổi dép. Bà ngoại đã thay quần áo ngủ, thấy cậu trở về, nói, “Đưa tài liệu học tập cho bạn cùng bàn sao?”
“Vâng, cháu mang qua cho cậu ấy.” Một tay Văn Tiêu xách cặp sách đen, như nhớ ra cái gì lại hỏi, “Bà ngoại, bà có biết một người ở phố lân cận tên Tiền Chứng Lương không?”
“Tiền Chứng Lương?” Bà ngoại cẩn thận suy nghĩ một lúc, “Chỉ hơi có ấn tượng, bố mẹ anh ta đều là công chức đã về hưu, là người hiền lành, từng tốt nghiệp thạc sĩ, mười mấy hai mươi năm nay không còn nhiều thạc sĩ nữa, sau đó được bố trí công việc, là người biết khuôn phép, sao cháu lại hỏi chuyện này?”
Văn Tiêu lôi cặp sách đang cầm chặt trong tay, im lặng mấy giây mới nói: “Không có gì.”
Bà ngoại quan sát vẻ mặt Văn Tiêu, biết ngày thường cậu rất ít khi thừa tâm tư đi để ý chuyện của người khác, đừng nói là hôm nay còn cố ý hỏi như vậy, suy đoán có thể không chỉ là “Nghe người ta nói chuyện phiếm thôi” nhưng Văn Tiêu rõ ràng không có ý định muốn nói, bà ngoại ôn hòa: “Có chuyện gì có thể nói cho bà nghe.”
Văn Tiêu gật đầu: “Vâng.”
Ba bài Toán học và đề cương của trường đặt trên bàn sách, Văn Tiêu chọn bút màu xanh, vừa đọc vừa đánh dấu. Đọc xong một trang, cậu lại không nhịn được nhìn sang hướng đối diện qua cửa sổ.
Tòa nhà đối diện đèn còn sáng không nhiều lắm, cậu thấy nhà Trì Dã sáng đèn, không lâu sau đã tắt.
Bên tai quanh quẩn lời của bà ngoại——đó chính là ấn tượng của người xung quanh đối với Tiền Chứng Lương. Giống như Trì Dã đã nói, trong mắt người ở đây, tên cặn bã kia có trình độ học vấn, có tu dưỡng, có công ăn việc làm, có hoàn cảnh gia đình, không có ai sẽ tùy tiện tin tưởng lời của Nha Nha, thậm chí còn cho rằng Nha Nha còn nhỏ tuổi đã học được cách nói láo, quả nhiên nhà không có người lớn dạy dỗ.
Tựa vào ghế ngồi sau lưng, Văn Tiêu nhìn chằm chằm lên trần nhà đến xuất thần, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng điện thoại reo lên báo hiệu.
Trên màn hình WeChat hiện lên khung chat, một cái hình đại diện đen thui nhảy ra, chỉ gửi hai chữ, “Xuống không?”
Văn Tiêu nhìn chăm chú hình đại diện của Trì Dã, bỗng nhiên trong đầu suy nghĩ—– cái hình này có phải là khoảng trời trên đầu Trì Dã không?
Nhắn một chữ “Được”, Văn Tiêu đặt bút xuống, đứng dậy ra khỏi cửa.
Mới vừa xuống đến cửa tầng dưới đã nhìn thấy dưới đèn đường cũ kỹ của tiểu khu, Trì Dã đứng thẳng tắp, ánh mắt rơi vào nơi nào đó đang suy nghĩ. Như có mắt mọc sau lưng, hắn quay người, khóe miệng thành thục cong lên nụ cười, “Xuống rồi à?”
“Ừ.” Văn Tiêu đến gần, “Đi đâu?”
Trì Dã quơ cái túi nilon trắng đang xách trong tay, “Sân bóng?”
“Đi thôi.”
Lớp sơn bên ngoài của sân bóng rổ sớm đã bị bong tróc, lộ ra màu nâu đỏ của đất sét bị gỉ bên trong, rất gồ ghề.
Văn Tiêu duỗi thẳng đôi chân dài, nhận lấy lon bia Trì Dã đưa sang, một tay mở ra, mở xong lại đưa trả lại.
Trì Dã không nhận.
Văn Tiêu: “Không què tay nữa sao?”
Nhớ đến chuyện lần trước ở sân bóng rổ trong trường, mình để cậu ấy mở giúp chai nước—–vừa nghe đến từ “què tay” đầy sâu xa này, Trì Dã tiếp tục đưa sang lon nữa, tất cả vẫn đều chưa mở đưa cho Văn Tiêu, “Đúng, tay què hơi nặng, còn chưa kịp hồi phục, cảm ơn thầy Tiểu Văn đã yêu mến làm đồng bọn với tên què tay này.”
“Không cần khách sáo.” Tiếng nói vang lên, đồng thời ngón tay Văn Tiêu móc vào vòng kim loại giật một cái, “cạch” một tiếng, bọt khí chậm rãi thoát ra.
Cậu đặt bên mép uống một ngụm bia.
Trì Dã chờ cậu uống xong, cầm lon lại gần chạm một cái cạn ly, sau đó ngửa cổ uống mấy ngụm hết sạch.
Yết hầu ở cổ họng nuốt lên nuốt xuống, vùng da ở cổ căng chặt, thấy rõ được cả mạch máu màu xanh nổi lên.
Văn Tiêu nhìn, lấy một lon nữa từ túi nilon mở ra, đặt giữa hai người.
Uống xong, Trì Dã nói, “Dỗ được Nha Nha ngủ rồi.” Mấy giây sau, hắn nói tiếp, “Trước khi ngủ cứ khóc mãi, kéo tay tôi gọi mẹ.”
Đã cuối xuân, xung quanh lá cây đã thay lá xanh lục, gió thổi một trận, bên tai vang lên tiếng xào xạc.
Hai người cứ ngồi như vậy thật lâu nghe tiếng lá cây rơi, không biết bao lâu sau, Văn Tiêu cũng uống xong một lon bia, mới nghe thấy giọng Trì Dã khàn khàn, mỗi chữ nói ra đều trầm thấp, rất nặng nề, “Tôi không cứu được mạng của mẹ tôi, mỗi ngày trôi qua trừ việc chứng kiến bà ấy ngày một yếu đi, tôi không còn cách nào khác. Tôi cũng không chăm sóc tốt cho em gái tôi.”
Câu nói ra sau cùng, Văn Tiêu nghe thấy giọng Trì Dã bất ổn, lon bia trong tay bị hắn bóp đến biến dạng.
“Nhưng tôi còn có thể làm gì khác? Ngoại trừ hung hãn đánh tên cặn bã kia một lát rồi dừng lại, cảnh cáo hắn không được lại gần em gái tôi ở bên ngoài, cái gì tôi cũng không làm được. Tôi có thể khiến hắn phải sợ,” Giọng nói Trì Dã đã rất khàn, “Còn có thể làm gì khác, tôi có thể đánh hắn đến tàn phế, có thể giết hắn sao? Tôi không thể. Mỗi lần ra tay cũng là một lần cảnh cáo bản thân mình, tôi không thể phạm tội, tôi không thể xảy ra chuyện gì, nếu như tôi có chuyện, mẹ và em gái phải làm thế nào.”
“Hai người bọn họ chỉ có mình tôi.”
Hắn như con thú bị xiếng xích trói nhốt, suy đi nghĩ lại nửa bước cũng không thể đi sai.
Mạnh bạo ném cái lon rỗng đi, hai giây sau, một tiếng “bụp” vang lên, lon bia rơi trúng vào trong thùng rác màu xanh. Trì Dã mở thêm một lon nữa, lắc lắc bia lạnh bên trong, chợt đưa lên cổ họng uống ực một ngụm.
Văn Tiêu không nói gì, cũng cầm lấy lon của mình, uống bia cùng Trì Dã.
Bia từng ngụm từng ngụm được nuốt xuống, dạ dày mơ hồ co thắt đến đau. Bình thường trên mặt Văn Tiêu không có hồng hào lắm, giờ đây một tầng đỏ hồng bao phủ trên gương mặt. Cậu lắc lắc lon bia trong tay, bia không còn nhiều sóng sánh chạm vào thành lon phát ra tiếng vang. Trong yên tĩnh, cậu lên tiếng, “Trước đây tôi cũng có một cô em gái.”
Động tác uống bia của Trì Dã khựng lại. Hắn phát hiện ra cách Văn Tiêu dùng từ——trước đây.
Văn Tiêu không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm bóng hình dưới chân mình. Ngày thường, cậu tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, có lẽ vì uống bia, hoặc cũng có thể do nguyên nhân khác, cậu nghe thấy chính bản thân mình nói, “Trước đây tôi còn có ba mẹ, bây giờ không còn, bọn họ từ từ trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt tôi.”
Giọng nói vẫn lạnh lùng như bình thường, lúc nói ra những lời này, âm cuối của cậu nhẹ như mây khói.
Lúc đó, ba mẹ cậu bị thương rất nặng, máu chảy thành dòng, hòa với nước biển không thể phân biệt rõ ràng nhưng cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi sền sệt cùng mùi tanh gay mũi và vị gỉ sét. Sau khi em gái nhắm mắt, rất nhanh sau đấy bọn họ cũng không thể chống đỡ nổi nữa, mẹ cậu dùng toàn bộ sức lực cuối cùng buộc chặt tay cậu vào tấm gỗ nổi lềnh phềnh, ngón tay bị siết chặt đến chết lặng. Bà ấy đã hoàn toàn vô lực, không nói ra hơi, chỉ ở một bên vừa khóc vừa cười nhìn cậu, vẫn luôn nhìn cậu, vẫn luôn nhìn rất chăm chú.
Nhớ lại chuyện này giống như một lưỡi dao sắc bén khoét sâu vào vết thương đã đóng vẩy khiến chúng tiếp tục chảy máu, Văn Tiêu nhắm hai mắt.
Nước biển mặn chát tràn đến xung quanh cậu, một tấc lại một tấc, dần dần ngập qua mắt cá chân, đến bắp chân, rồi đến đầu gối. Quần áo bị ướt đẫm dính lên da thịt, cảm giác bực bội khó thở. Cậu cứng đờ như tượng gỗ, không thể cử động được chút nào, một giây kế tiếp bị xoáy nước cuốn lấy chìm vào đáy biển.
Cho đến khi có người dùng sức cầm lấy cổ tay cậu, “Văn Tiêu!”
Văn Tiêu chậm rãi mở mắt ra, trong phút chốc ánh mắt không tài nào tập trung được: “Sao?”
Trì Dã buông tay ra, lòng bàn tay chạm phải nhiệt độ cơ thể bị gió thổi qua tỏa nhiệt, hắn trả lời: “Không có gì.”
Hai người không nói thêm gì nữa, chẳng bao lâu sau, mấy lon bia đã được uống hết.
Hậu quả của việc sinh hoạt không điều độ chính là sáng ngày hôm sau, Văn Tiêu không thức dậy với các sinh vật khác như bình thường, cậu ngủ một giấc đến tận 10 giờ.
Đầu cực kỳ đau, cậu chống trán đứng dậy, đi dép một lần vẫn không đúng, dứt khoát đi chân đất trên sàn nhà vào nhà vệ sinh. Rửa mặt xong, chuẩn bị cặp sách, mặc đồng phục học sinh ra khỏi nhà.
Chưa kịp ăn sáng, Văn Tiêu đeo cặp sách trên vai đến trạm xe buýt, lúc sắp bước lên xe cậu mới nhận ra chuyện gì, hỏi tài xế xe buýt, “Bác tài, hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ bảy.” Tài xế thấy cậu đứng bất động ở cửa, “Lên xe không?”
Văn Tiêu lùi về phía sau: “Không ạ.”
Đến khi xe 117 đi khỏi, Văn Tiêu lùi ra phía sau trạm xe buýt, nhắn tin WeChat cho Trì Dã: “.”
Trì Dã nhắn đáp lại rất nhanh: “Dậy rồi à?”
Hai người cố tình không nhắc lại đề tài ngày hôm qua, những chuyện buồn như vậy chỉ nên tồn tại âm thầm trong bóng tối.
Văn Tiêu cúi đầu nhắn tin, “Bây giờ tôi đang mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, ở trạm xe buýt.”
Năm giây sau khi gửi, tin nhắn trả lời cậu là một hàng dài “ha ha ha”.
Văn Tiêu tắt WeChat, mắt không thấy tâm sẽ tịnh.
Không thể đến trường, Văn Tiêu trở về, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Trì Dã đứng ở phía đối diện.
Cậu giả vờ không nhìn thấy, chân không dừng bước tiếp tục đi về phía trước.
Đến khi vai hai người đi qua va vào nhau, trong nháy mắt Trì Dã giơ tay lên bắt lấy cánh tay cậu, đầu còn cố tình nhích lại gần, tai kề tai, trong lời nói mang ý cười rõ ràng: “Tôi không nên cười cậu.”
Văn Tiêu liếc Trì Dã—–thành thật thế hả?
Không giống như Văn Tiêu, Trì Dã đi bộ không nghiêm chỉnh chút nào, nhìn thấy lá rơi trên đường sẽ coi như quả bóng mà đá một phát.
Rõ ràng lúc nào nói chuyện hắn cũng đang cười, không khác gì ngày thường cả nhưng Văn Tiêu quan sát vẫn luôn cảm thấy ánh mắt hắn rất xao động, giống như tâm tình bị kìm nén gắt gao, không dễ gì mới áp chế được.
Kéo cặp sách, Văn Tiêu hỏi: “Lát nữa làm gì?”
“Đến tiệm. Buổi sáng phải giao một đơn hàng, hôm nay không còn việc gì khác.” Trì Dã quan sát vẻ mặt Văn Tiêu, dò xét cả buổi rồi mời: “Hay là cùng chơi cờ caro?”
“Ừ, đi thôi.”
Nói là chơi cờ caro nhưng hai người đến tiệm lại không cầm bút cũng chẳng lấy giấy. Lấy lon Coca lạnh từ trong tủ ra, Trì Dã đưa cho Văn Tiêu, “Cho cậu, thứ nước diệt t*ng trùng nổi tiếng thế giới.”
“Cậu chú thích nhiều quá đấy.” Văn Tiêu ngồi trên ghế salon, đưa tay nhận. Ống tay áo theo động tác mà tụt về phía sau, lộ ra cổ tay gầy gò trắng trẻo.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào khiến căn phòng rộng rãi sáng sủa hơn mấy phần, có người đến mua bóng đèn, Trì Dã ôm điện thoại không thèm động đậy, Văn Tiêu đứng dậy tìm hàng, lại cất giọng hỏi vào bên trong, “Bao nhiêu tiền?”
Lúc này Trì Dã mới lười biếng đáp lời: “Mười tám.”
Thu tiền xong, Văn Tiêu ngồi trở lại ghế salon, thấy ánh mắt hắn không chuyển động cứ nhìn chăm chú vào điện thoại di động, “Nhìn gì mà tập trung vậy?”
“Nhóm lớp, Triệu Nhất Dương đang phát triển nghề tay trái, nghiên cứu chòm sao số mệnh, liên tiếp gửi liên kết chỉ số phù hợp của chòm sao trong nhóm.” Trì Dã báo của mình trước, “Của tôi là ngày 16 tháng 12, Cung thủ*, để tôi xem xem… Mẹ kiếp, lại còn nói tôi mê gái, rõ ràng tôi chỉ chuyên tâm——”
*Cung thủ: hay còn gọi là chòm sao Xạ thủ, tên tiếng anh Sagittarius, là cung Nhân Mã.
“Chuyên tâm đạt 60 điểm?”
“Đúng,” Trì Dã hỏi cậu, “Của cậu đâu, sao gì?”
“Ngày 16 tháng 2, cung Bảo Bình.”
“Đó chẳng phải là lúc cậu vừa chuyển trường tới, hóa ra vừa qua sinh nhật sao?”
Đang nói, Triệu Nhất Dương đặc biệt báo cho Trì Dã trong nhóm lớp, “Trì ca, cậu là cung gì, để tôi tìm giúp cậu linh hồn bạn đời đã định trước của cậu!”
Trì Dã tiện tay trả lời: “Xạ thủ.”
Rất nhanh, Triệu Nhất Dương đã trực tiếp tìm xong, điều chỉnh giọng nói: “Trì ca, tôi tính toán cho cậu xem, có một chòm sao là trời sinh một đôi với cậu, chỉ số xứng đôi lên đến 90%, tình yêu hai phía đạt chỉ số 5 sao! Cậu đoán xem là cung nào?”
Từ trước đến giờ Trì Dã luôn nghĩ mấy cái chòm sao số mệnh này chỉ có nữ sinh xem, hắn không tin vào số mệnh, nếu như tin thứ này thì mạng sống không biết đã sớm ngã xuống từ bao giờ rồi.
Không bao lâu sau, Triệu Nhất Dương lại điều chỉnh ngữ âm nói tiếp. Thanh giọng nói còn hiện thêm một chấm đỏ nhỏ, Trì Dã theo thói quen mở ra, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói hưng phấn của Triệu Nhất Dương: “Là cung Bảo Bình.”
Ánh mắt chuyển từ màn hình điện thoại lên gương mặt Văn Tiêu, trong mắt Trì Dã tràn ra ý cười, hắn thấp giọng lặp lại thứ tự lúc nãy: “Trời sinh một đôi, chỉ số xứng đôi là 90%, tình yêu từ hai phía đạt 5 sao, bạn cùng bàn, cậu có ý kiến gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!