Ngay từ đầu Tân Đàm không bị dụ dỗ tới, bởi vì Úc Gia Trí đứng ở đầu gió, chờ mong hỏi Kỳ Xán: "Ăn được chưa?"
Kỳ Xán đẩy Úc Gia Trí qua một bên. Anh thầm đếm trong lòng, lúc đếm tới mười, Tân Đàm chậm rãi đi từ nhà gỗ nhỏ ra hành lang hoa.
Trong hành lang hoa cũng thắp nến, nhưng chỉ có một cây, ánh sáng vô cùng mờ mịt. Tân Đàm đứng ngược chiều ánh sáng, đi về phía anh. Đầu cô khẽ cúi xuống, nghiêm túc lần theo mùi hương nhìn xuống dưới chân.
Kỳ Xán lập tức đi lên đón, anh thấy Tân Đàm đi chân trần, vội vàng chạy về nhà gỗ nhỏ. Tân Đàm không hiểu quay người, Kỳ Xán đã vọt ra, trên tay còn cầm một đôi dép lê bông cho nữ.
Kỳ Xán ngồi xổm xuống trước mặt Tân Đàm, nhấc chân cô lên rồi đi dép vào cho cô. Tân Đàm mất tự nhiên, suýt nữa đá anh một phát, anh cũng không thèm để ý mà chỉ nhìn cô cười: "Đừng để bị lạnh, Đàm Đàm."
Tân Đàm chậm rãi gật đầu.
Kỳ Xán muốn dắt Tân Đàm tới gần nồi, nhưng móng vuốt Tân Đàm quá dài, cô sợ đụng phải Kỳ Xán nên vẫn luôn tránh né. Kỳ Xán hết cách, chỉ có thể nhường bước nắm lấy cổ tay cô.
Úc Gia Trí trông mòn còn mắt, có đôi khi anh ta cảm thấy anh ta không nên ngồi ở chỗ này, anh ta nên xuống lầu lắc lư trong gió lạnh với đồng loại mới đúng.
Cháo gà nấm hương đã nấu xong, những hạt gạo trắng mẩy mềm mại, nấm hương và thịt gà thái hạt lựu chín mềm ngon miệng, cả hai hòa vào nhau, hơi nóng mờ mịt bốc lên mang theo mùi thơm khiến người thèm nhỏ dãi.
Tân Đàm luôn cho rằng mình ăn bất cứ thứ gì cũng nhạt như nước ốc là bởi vì những thứ kia không phải đồ ăn của cô. Nhưng giờ phút này, khi những hạt cháo ấm áp tan ra giữa môi lưỡi cô, chảy vào trong dạ dày, ấm áp, khiến cơ thể cứng còng của cô thoải mái hơn một chút. Lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên cô nếm được mùi vị khác.
Kỳ Xán thấy cô thích, không nhịn được thở phào một hơi sau đó cũng bắt đầu ăn.
Chỉ có Úc Gia Trí không giống bình thường từ đầu đến cuối, anh ta không sợ bỏng, không cần thìa mà húp trực tiếp, một bát cháo nhanh chóng thấy đáy. Kỳ Xán sợ anh ta ăn xong nếu Tân Đàm muốn ăn bát thứ hai thì hết mất, còn ngăn cản không cho anh ta ăn bát thứ tư.
Úc Gia Trí đã đói bụng nhiều ngày, anh ta cảm thấy bụng chưa căng cứng thì là chưa no, nhưng hiện tại anh ta chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm họ ăn với vẻ mặt chờ đợi.
Kỳ Xán nhìn Tân Đàm chậm rãi, vụng về dùng thìa múc từng thìa từng thìa cháo vào trong miệng, không nhịn được lên tiếng: "Đàm Đàm, ăn chậm một chút, khá nóng, cậu thổi trước đã."
Tân Đàm không cảm nhận được nóng, nghe thấy Kỳ Xán nói vậy thì ngơ ngác thổi mấy lần, lúc thổi vẫn luôn nhìn Kỳ Xán. Ban đầu Kỳ Xán còn không hiểu ra sao, nhưng ngay sau đó đã kịp phản ứng.
"Được rồi, hẳn là nguội rồi, ăn đi."
Tân Đàm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mỗi một thìa cô đều nhớ rõ phải thổi năm lần nhiệt độ của cháo mới vừa.
Nhưng đến cuối cùng Tân Đàm vẫn không ăn bát thứ hai, Kỳ Xán cũng không cho cô ăn bát thứ hai, bởi vì lúc anh múc cháo còn dùng một chiêu nhỏ, múc cho Tân Đàm rất đầy. Lúc đầu cho rằng cô không ăn hết, không ngờ cô lại ăn sạch.
Ban đầu Kỳ Xán định để Úc Gia Trí đi rửa bát đũa, nhưng Tân Đàm bất ngờ lôi Úc Gia Trí đi, kéo đến cuối hành lang hoa, hình như là có chuyện muốn nói.
Kỳ Xán hơi ghen, kìm nén suy nghĩ muốn đi nghe lén giọng Tân Đàm, thành thật đi rửa nồi bát gáo bồn. May mà đến bây giờ khu thất thủ vẫn chưa bị từ bỏ, phía khu an toàn vẫn luôn dùng cách của họ để kiên trì cung cấp nước cho nơi này. Mặc dù không nhiều, nhưng lượng điện nước cũng đủ sinh hoạt hằng ngày, dùng tiết kiệm thì chắc chắn đủ.
Thực vật trong hành lang hoa đã héo úa cả, Tân Đàm đi dép lê mềm nhũn, giẫm lên lá khô, phát ra tiếng vang xào xạc. Ngay từ đầu cô cũng không nói chuyện, cô đang nghĩ nên mở lời như thế nào, đúng lúc này, Úc Gia Trí bất mãn nói chuyện với cô trước.
"Hôm nay cô ăn bát cháo to nhất! Cô không muốn cho tôi ăn no, có phải cô khó chịu khi tôi ở đây chen chân vào thế giới hai người của bọn cô, muốn đuổi tôi đi không?" Lúc sau trong nồi chỉ còn lại một bát cháo, để Kỳ Xán ăn, Úc Gia Trí không vét được miếng nào, anh ta lên án.
Tân Đàm lườm Úc Gia Trí một cái rồi nói: "Bởi vì ăn ngon, tôi rất thích."
Suy nghĩ trong lòng Úc Gia Trí càng thêm chắc chắn, cực kỳ tủi thân nói: "Rõ ràng những đồ ăn kia rơi vào trong miệng chúng ta đều giống nhau như đúc, cô nói láo! Rõ ràng là cô muốn đuổi tôi đi!"
"Ăn ngon thật mà, nếu như anh cảm thấy ăn không ngon thì tại sao lại ăn nhiều hơn mọi người chứ?" Tân Đàm chậm rãi bình tĩnh hỏi lại.
Trong mắt Úc Gia Trí ầng ậng nước, nói: "Cô còn chê tôi ăn nhiều? Tình đồng đội lâu bền giữa chúng ta "xoẹt" một cái tan tành rồi! Tôi đi, cô đừng đến tìm tôi!"
Tân Đàm không lên tiếng, cũng không giữ lại, chỉ lẳng lặng nhìn Úc Gia Trí đi rửa bát giúp Kỳ Xán.
Cô đứng tại chỗ rất lâu, sau đó bỗng nhiên chống lưỡi dưới răng nanh, nhẹ nhàng cắn một cái, trong miệng lập tức tràn ngập vị như rỉ sắt. Đây là mùi máu tươi.
Tân Đàm đột nhiên phát hiện, cơ thể cô lại xuất hiện thay đổi mới. Đối với Tân Đàm mà nói, những thứ không biết khiến cô sợ hãi, càng khiến cô bất an.
...
Bóng đêm dần thâm.
Sau khi Kỳ Xán thu dọn xong quay về nhà gỗ nhỏ, thấy Tân Đàm đang đứng trong nhà vệ sinh nhìn chằm chằm vào cái áo hoodie được cô phơi trên bồn rửa tay. Cô phí rất nhiều công sức, vẫn không giặt sạch được vết máu đã cứng lại trên áo.
Kỳ Xán đi đến cạnh cô, nhìn vẻ mặt sa sút của cô thì chủ động nói: "Đàm Đàm, mình giặt quần áo giúp cậu."
Tân Đàm chỉ vào vết máu loang lổ giống như rỉ sắt trên áo rồi lắc đầu, giặt không sạch, chỉ lãng phí thời gian thôi.
Kỳ Xán có thể giao lưu cơ bản với Úc Gia Trí mà không gặp trở ngại, trên người có tiềm chất hiểu ý Tân Đàm. Anh ngẫm nghĩ rồi gấp quần áo thành hình vuông, chỉ vào mặt trăng nhỏ màu vàng trên ngực, sạch sẽ.
"Nhìn này, mặt trăng vẫn rất đẹp." Kỳ Xán chỉ vào mặt trăng nhỏ, nói với cô.
Tân Đàm quơ quơ tay, sau đó chậm rãi giơ lên, ống tay áo rộng trượt xuống theo cổ tay cô, một cái dây buộc tóc hình ngôi sao lộ ra.
Kỳ Xán nhìn những ngôi sao vàng lấp lánh, bỗng bật cười: "Mặt trăng rất đẹp, ngôi sao cũng vẫn luôn ở đó."
Ạnh nhẹ nhàng đè tay Tân Đàm xuống, để ngôi sao trên cổ tay cô tới gần mặt trăng.
Tân Đàm nhìn chằm chằm vào ngôi sao và mặt trăng đang dựa sát vào nhau một lúc lâu, chợt nhìn thấy bọn họ trong gương. Trong đó, Kỳ Xán cười rất vui vẻ.
Bạn đang đọc bộ truyện Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây, truyện Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây , đọc truyện Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây full , Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây full , Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây chương mới