Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Đây là lần đầu tiên Từ Vọng trực tiếp gọi Lục Bá An là ông xã, nghe người khác gọi thì không thấy
gì, đến khi chính mình gọi thì không khỏi rùng mình, sau đó cả người đều nổi đầy da gà da vịt.
Chỉ để anh cùng đi họp lớp mà phải làm thế này thì hình như có hơi không đáng, lát nữa còn phải ăn
cơm tất niên, không thể khiến mình buồn nôn được.
Không đợi Lục Bá An đáp lại, Từ Vọng đã buông tay
ra rồi cầm điện thoại lên nghịch.
Cô lẩm bẩm: “Bỏ đi, anh có đi hay không cũng chẳng sao cả, dù sao chuyện chúng ta kết hôn cũng là
thật, bọn họ tin hay không thì tùy.”
Người nào đó chỉ làm nũng nửa chừng đã quay ra nghịch điện thoại, không hề phát hiện rằng chồng
mình đang buồn bực vì hành vi đem con bỏ chợ của mình.
Lục Bá An xụ mặt đứng dậy khỏi sofa, đi lướt
qua xe đẩy của Từ Nhất.
Cục cưng Từ Nhất ngồi trong xe đẩy, thấy cha mình đi đến bèn đưa tay đòi
bế, còn ngọt ngào gọi hai chữ rõ ràng: “Chá chá…”
Bé nhấc cái mông nhỏ của mình lên muốn thoát khỏi xe, thấy cha đờ người đứng yên, lại gọi một
tiếng: “Chá chá…”
Bé gọi mãi mà cha không chú ý tới mình, ngược lại Từ Vọng đang nghịch điện thoại chạy vèo tới như
một cơn gió, mặt mày vô cùng vui vẻ ngạc nhiên, bế Từ Nhất đáng yêu như tiên đồng ra khỏi xe đẩy,
hôn điên cuồng lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai: “Nhất Nhất giỏi quá, nhanh như vậy đã biết gọi
cha rồi, không hổ là con mẹ mà.”
Ôm hôn một lúc, mãi đến khi nghe tiếng điện thoại reo, Từ Vọng mới thả Từ Nhất vào lòng cha bé, rồi
hào hứng bỏ đi.
Ngón tay bụ bẫm của Từ Nhất chỉ ra cửa, ý tứ rất rõ ràng, bé muốn ra ngoài chơi.
Con ngươi đen láy của Lục Bá An nhìn con trai không dao động, đến khi bé lại gọi ‘chá chá’ một lần
nữa, anh mới bế con cất bước ra ngoài.
Từ Nhất mạnh mẽ hơn mẹ nhiều, đôi tay bé nhỏ khoác lên vai cha, vui vẻ mà cười.
Trước khi ra khỏi
cửa, Lục Bá An còn lườm bà mẹ vô tư nào đó, Từ Vọng thì vẫn không hay biết gì, chỉ lo đắc ý cười
tươi với cái điện thoại.
“Lục Bá An.”
Ra tới giữa sân thì nghe Từ Vọng gọi, Lục Bá An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô ló nửa người ra cửa
sổ, cầm điện thoại nhắm vào anh, cực kỳ giống mấy tay ‘chó săn’ chuyên chụp lén ngôi sao.
Anh nhíu mày, đối phương lập tức lấy lòng: “Em chụp anh để đặt màn hình khóa, khi anh vắng nhà thì
lấy ra nhìn.”
Nói xong, cô chột dạ rụt đầu về.
Từ Vọng cô thông minh cỡ nào chứ, để chứng minh con trai cô là con của Lục Bá An đơn giản biết bao,
chỉ cần chụp một tấm ảnh để đối chứng là được.
Cô hí hửng định gửi ảnh lên diễn đàn, nhưng sau đó
lại hơi do dự.
Trong ảnh, Lục Bá An đang bế Từ Nhất, chỉ là ảnh chụp vội mà vẫn không thể ‘dìm’ gương mặt đẹp trai
góc cạnh sắc sảo, cùng ánh mắt sâu lắng của anh.
Không được, thế này quá đẹp trai rồi, làm người
khác nhớ thương thì phải làm sao.
Năm xưa trong khối bọn cô cũng không phải chỉ mình cô say mê Lục
Bá An.
Không nên khoe khoang báu vật khiến kẻ trộm nhớ thương, cô vẫn nên tiếp tục khiêm tốn làm bà Lục
thì hơn.
Nghĩ thế, cô bỏ điện thoại vào túi xách, vui vẻ cất bước đi tìm hai báu vật của mình.
“Lục Bá An, hai cha con đi đâu vậy? Sao lại không gọi em.”
Trên ban công lầu hai, Tô Minh Nhược pha trà cho giáo sư Tô, thấy ba người nhà họ đi ra sân chơi,
trên mặt dì ấy đầy ý cười.
Sau Tết, ngày xuân chẳng còn bao lâu.
Đến ngày họp lớp, sáng sớm Lâm Thư đã đến nhà Lục Bá An tìm Từ Vọng, sau đó hai cô cùng tung tăng
ra ngoài, bỏ lại Lục Bá An và cục cưng Từ Nhất ở nhà.
Lâm Thư hỏi cô: “Không phải cậu nói sẽ đưa Lục Bá An đi cùng sao?”
Cô thờ ơ xua tay một cái: “Anh ấy cứ như ông lớn, dẫn đi theo còn phải để ý đến tâm trạng, chắc
chắn sẽ không thể chơi thả ga, vẫn nên để anh ấy ở nhà trông con thì hơn.”
Lâm Thư cảm thấy thế giới này thay đổi thật nhanh, trước kia cô ấy và Từ Vọng nào dám tưởng tượng
sẽ có một ngày Lục Bá An ở nhà trông con.
Thế nên cô ấy không khỏi bắt đầu ảo tưởng, liệu ngày nào đó bác sĩ Tống cũng ở nhà trông con chứ?
Từ Vọng thấy Lâm Thư vô cớ đỏ mặt, bèn trêu ghẹo: “Ối ối, chú ý chút đi, ‘mùa xuân’ đó còn chưa đến
đâu.”
‘Mùa xuân’ đúng là chưa đến, nhưng đã một năm không gặp, cuộc sống của mọi người đều có thay đổi,
trong đó lại có thêm vài bạn học mang theo ‘người nhà’, tỏa đầy hương vị tình yêu.
Đến nay mối quan hệ của bọn cô vẫn rất tốt, thường xuyên tụ họp, cho nên khi gặp mặt không hề cảm
thấy xa lạ hay ngại ngùng.
Bước vào phòng bao của quán bar, Từ Vọng lập tức nghênh đón ánh mắt của
mọi người, thấy bên cạnh cô chỉ có Lâm Thư, lớp trưởng cũ cởi mở trêu chọc: “Từ Vọng, sao cậu chỉ
đến có một mình thế? Lục Bá An đâu? Đến đây đến đây, nhanh gọi điện thoại đi, đừng hòng lừa bọn
tôi.”
Từ Vọng giả vờ buồn bả lắc đầu: “Haizz, anh ấy ở nhà trông con rồi.
Anh ấy cũng đến đây thì ai
trông con cho bọn tôi đây.”
Một bạn học khá thân không đành lòng nhìn thẳng vào diễn xuất kém cỏi của cô: “Từ Vọng, cậu có viện
cớ thì cũng nên đầu tư một tí chứ, Lục Bá An người ta là doanh nhân lớn, cậu nói cậu ấy đi công tác
tôi còn tin, chứ trông con, cậu chọc cười tôi đấy à?”
Cô vẫn cười hì hì: “Vậy là cậu không hiểu rồi, chồng tôi dù có bận rộn cũng sẽ về nhà trông con,
gia đình công việc đều lưỡng toàn đấy nhé.”
Khoe khoang à, vậy cô đây sẽ khoe khoang trắng trợn cho mà xem.
Lâm Thư thấy cô bạn mình lại bắt đầu không đứng đắn, không khỏi nhớ đến dáng vẻ của Từ Vọng khi ra
ngoài mà không đeo khăn choàng, bị Lục Bá An tóm lại dạy dỗ mấy câu, nhưng không dám cãi lại nửa
lời, ngoan ngoãn đến mức không có chút tiền đồ, vậy mà bây giờ lại ưỡn ngực mạnh miệng, chỉ thiếu
điều mọc cánh bay lên trời mà thôi.
Năm nay vẫn như mọi năm, ăn uống, ca hát và nhậu nhẹt, hình thức không quan trọng, quan trọng nhất
là tám chuyện với nhau.
Mọi người chia sẻ về cuộc sống và trải nghiệm của mình, mà hôm nay vấn đề
mà Từ Vọng bị tra hỏi nhiều nhất chính là cô làm thế nào mà lại có thể chinh phục được Lục Bá An.
“Tôi nhớ năm xưa cậu tỏ tình thất bại mà phải không? Khai báo mau, rốt cuộc cậu đã dùng cách gì
khiến băng sơn mỹ nam tan chảy vậy hả?”
Cho dù đã không còn nhỏ nữa, nhưng nhắc tới chuyện tình cảm mấy cô vẫn mãi là những cô bé mới dậy
thì.
Họ nhớ rõ năm xưa sau khi Từ Vọng bị từ chối đã ủ rũ một thời gian, thế mà bây giờ đã có con
trai với người ta.
Cuộc sống mà, luôn luôn có nhiều điều bất ngờ.
Có người không khỏi liên tưởng
đến bản thân, năm đó cũng từng yêu thầm một người, có phải nếu mình dũng cảm hơn thì cũng sẽ có kết
quả tốt đẹp như Từ Vọng không?
Đối tượng thầm mến cũng có mặt ở đây, người nọ nhìn sang, thấy khuôn mặt tròn vo đỏ bừng vì say
cùng cái bụng bia của đối phương, ngọn lửa lưu luyến trong mắt lập tức tàn lụi, không cách nào bùng
cháy lại nữa.
Ăn uống đến giữa chừng, thì lại có hai người nữa vào phòng bao.
Lý Nguyên đỡ bà xã đang mang thai
của cậu ấy đi vào.
Sau đó mọi người lại bàn tán sôi sục, bởi vì năm ngoái Lý Nguyên vẫn còn độc
thân, và mọi người ai cũng biết vợ cậu ấy, đó chính là thiếu nữ bất lương Hứa Đình Đình
lớp cạnh bên mà năm xưa ai nghe tên cũng sợ.
Hôm nay cô ta mặc váy bầu, nở nụ cười ngại ngùng e lệ.
Năm xưa Lý Nguyên chính là thủ khoa trong kỳ thi đại học của thành phố bọn họ, không phải bọn họ
Bạn đang đọc bộ truyện Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ, truyện Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ , đọc truyện Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ full , Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ full , Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ chương mới