Sáng hôm sau, những ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng của cô nàng thích ngủ nướng, bắt cô phải thức.
Cộng thêm tiếng chuông đồng hồ cứ reo lên inh ỏi, cô sực nhớ, cô không cài báo thức vậy sao nó lại báo nhỉ?
Theo hàng năng, cô đưa tay tắt đồng hồ, nhưng không tìm được, cô còn phát hiện, tay cô đang đặt trên một vòm ngực thì phải, rất săn chắc.
Hả? Vòm ngực.
Săn chắc của con trai?
"Á......"_Trình Phương Chu giật nảy mình, ngồi bậc dậy, ngay lập tức ngủ quan sắc sảo của hắn đập vào mắt cô, hân ngủ rất ngon, trong như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, không còn làm ra vẻ mặt nhăn nhó suốt ngày kia.
"Nhìn đủ chưa?"_Thiên Sở Mộc bỗng nhiên mở mắt, hai tay hắn đưa ra phía sau gáy, nhìn cô lom lom.
"Cậu, cậu sao ở trong phòng tôi, còn ngủ, ngủ cùng tôi?".
Trình Phương Chu lúc này mới nhớ đến việc đó, cô còn nghĩ, không biết Thiên Sở Mộc có làm gì cô không nữa?
"Tối qua trời trễ nên ở lại ngủ nhờ".
"Cậu có thể sang phòng khác ngủ mà?".
Thiên Sở Mộc vẫn nhìn cô:"Không quen"
"Vậy cậu ngủ với tôi thì quen sao?"
"Ừm"
"Cậu......"
Trình Phương Chu cứng họng, cô không ngờ hắn có thể nói ra được, cô và hắn có từng ngủ chung bao giờ đâu, vậy mà bảo.
"Cậu không quen ngủ trong phòng vậy có thể ra sofa ngủ mà?"
"Sợ ma".
"Có ma nó sợ cậu thì có".
"Vậy cậu có sợ tôi không?".
"Rất sợ".
"Tại sao?".
"Không biết".
Thiên Sở Mộc xem đồng hồ đeo tay, rồi ngồi bậc dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh, không quên nói:"Này, cho tôi mượn bàn chảy đánh răng?"