Trình Phương Chu lo sợ cho hắn, dù gì hắn cũng là một học sinh giỏi, được rất nhiều giáo viên chú ý đến, nếu như hắn vô lễ như vậy, sẽ ảnh hưởng đến hạnh kiểm. Không được, tại sao hắn phải làm như vậy chứ?
"Sở Mộc, đừng như vậy nữa, xin lỗi cô đi?"_Trình Phương Chu kéo kéo tay áo của hắn. Nhưng mà tựa như hắn không nghe theo lời cô, Thiên Sở Mộc tiếp tục nói:"Nếu như cô không xin lỗi Phương Chu, thì đừng tiếp tục dạy học nữa, một giáo viên không có đạo đức nghề nghiệp thì làm gì nữa?"
Bà cô tức càng tức, mặt đỏ lên như quả gấc:"Em, em không nghĩ đến hạnh kiểm của mình sao, chỉ cần tôi nói với hiệu trưởng về việc em vô lễ, em nghĩ em sẽ xin được việc làm trong khi hạnh kiểm xuống yếu sao?"
Ngược lại với tưởng tượng của bà cô kia, hắn không hề sợ sệt, trả lồ:"Tôi dám thách cô, chỉ là một cái hạnh kiểm thôi mà,không sao cả".
Trình Phương Chu cả kinh, không phải hắn nói thật chứ? Rồi ba và mẹ Thiên sẽ ra sao nếu như biết hắn như vậy?
Càng nói Trình Phương Chu càng thấy lo lắng.
"Sở Mộc, được rồi, đừng cãi nhau với cô nữa, cậu không có ích gì đâu?"
Thiên Sở Mộc nhìn cô:"Làm sao không có ích gì? Bà ta ném phấn cậu, chính là một loại bạo lực nhẹ, nếu như nặng hơn có thể não của cậu bị gì thì sao?"
".........."
"Cậu nói có quá không?"
"Được rồi, đừng nói gì nữa, để tôi xử lí"
Bà cô hậm hực bỏ ra khỏi phòng học. Nếu như theo anh đoán chắc chắn bà ta sẽ đi lên phòng hiệu trưởng.