Cứ như vậy lăn lộn một hồi, đã qua một tiết, sau khi trở lại lớp thì tiết sau là thời gian tan học.
"Trác Gia, thế nào, các cậu không có việc gì chứ." Hai người vừa xuất hiện, lớp trưởng Lý Lệ liền tiến lên quan tâm hỏi.
Trịnh Trác Gia lắc lắc đầu, lại nhìn thoáng qua bóng dáng trong lớp: "Tớ không có việc gì, bạn học Lâm thì rất nghiêm trọng, Sức Dãn cùng Ngô Thành đâu?"
Chính là hỏi hai bạn học vừa rồi đùa giỡn kia.
"Mới vừa bị kêu ra ngoài, ai, đã trở lại." Lý Lệ nói, mấy người đã đứng ở trước Trịnh Trác Gia.
Sức Dãn dẫn đầu đi về phía Trịnh Trác Gia, gập người*vẻ mặt xấu hổ nói: "Thực xin lỗi, đều do chúng tớ không chú ý, hại cậu bị phỏng."
*Chỗ này ở cv là cúc một cung nên mình nghĩ là bạn này đang gập người cúi đầu xin lỗi Trác Gia
"Ân, tớ bên này bị phỏng, bất quá bạn học Lâm cũng vậy." Trịnh Trác Gia nói.
"Thực xin lỗi, Lâm Bách Thăng. Các cậu xem có cần hay không đi bệnh viện xử lý một chút, tớ sẽ phụ trách tiền thuốc men." Sức Dãn lại xoay người đối Lâm Bách Thăng cúc gập người cúi đầu xin lỗi.
Lâm Bách Thăng không đáp lời.
"Uy, Lâm Bách Thăng cái thái độ của cậu là ý gì, đều xin lỗi cậu rồi còn bày cái sắc mặt gì." Ngô Thành đột nhiên xông tới hô.
Trịnh Trác Gia không thể tưởng tượng nhìn thoáng qua thái độ kiêu ngạo của cái người khởi xướng, cảm xúc vừa mới bình tĩnh trở lại lập tức nổi lên, cô tiến lên hai bước dùng tay không bị thương kia đẩy bả vai Ngô Thành một chút: "Cậu rống cái gì."
"Cậu......" Ngô Thành bị Trịnh Trác Gia đẩy như vậy, lùi về phía sau hai bước.
"Cậu xin lỗi sao? Cậu cùng Sức Dãn đùa giỡn đụng vào tớ, hại tớ bị phỏng còn chưa tính, còn hại bạn học Lâm cũng bị phỏng. Nhìn thấy bị thương không?" Trịnh Trác Gia chỉ chỉ cánh tay của Lâm Bách Thăng.
Nhất thời mọi người xung quanh không dám nói chuyện.
"Xin lỗi còn không nói còn rống người? Như thế nào, cậu nếu là cảm thấy không cần nói xin lỗi, bằng không tôi lại đi đổ một ly nước sôi vào người cậu, chúng ta huề nhau." Trịnh Trác Gia là người hiền lành không sai, nhưng không có nghĩa cô là bánh bao mềm, đặc biệt là hôm nay vốn dĩ tâm tình không tốt, lại bị Ngô Thành một hơi như vậy, nháy mắt trở nên nhanh mồm dẻo miệng.
Ngô Thành đối mặt với chất vấn của Trịnh Trác Gia mặt mày đỏ bừng, khí thế vừa rồi cũng yếu đi, hắn nhìn tay Lâm Bách Thăng một chút, lại nhìn tới lượng thuốc trên tay Trịnh Trác Gia, lúc này mới cúi đầu xin lỗi: "Tớ...... Thực xin lỗi. Các cậu xem gọi gia đình đến đây nói chuyện bồi thường......"
Trịnh Trác Gia lạnh nhạt nhìn thoáng qua Ngô Thành, chuyện này Sức Dãn cùng Ngô Thành sai chiếm 80%, nàng làm đổ một bát nước ấm lớn không có nắp đậy như vậy cũng có 20% sai. Tiếp nhận lời xin lỗi của Sức Dãn, đối với Ngô Thành cũng không nghĩ là làm bộ làm tịch, chẳng qua vừa rồi bị thái độ của hắn kích tới.
"Tôi không cần, bạn học Lâm truy cứu quyền lợi, chuyện này tôi sẽ cùng chủ nhiệm lớp nói rõ ràng." Trịnh Trác Gia nói.
"Được rồi, không sao cả." Lâm Bách Thăng vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng.
Không chỉ có Trịnh Trác Gia, những người khác đều có cùng suy nghĩ cũng may Sức Dãn dẫn đầu phản ứng lại: "Lâm Bách Thăng, thật sự xin lỗi, hại cậu cùng Trịnh Trác Gia bị thương, về sau chúng ta nhất định sẽ không ở trong lớp đùa giỡn. Nếu không tan học tôi cùng các cậu đi một chuyến đến bệnh viện xử lý một chút đi." Sức Dãn lại nhìn thoáng qua kia hai tay và thuốc trên cánh tay trong lòng càng thêm áy náy.
Vừa dứt lời, chuông vào học liền vang lên, mọi người đành phải trước các về chỗ ngồi, lão sư môn toán đi lên bục giảng câu đầu tiên chính là: "Lâm Bách Thăng, Trịnh Trác Gia, chủ nhiệm lớp tìm."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!