Diệp Tri Chi trở lại phòng, nhịp tim cũng dần bình thường lại.
Cô để Trì Trì ngồi trên giường, sau đó hơi thất thần nhìn chằm chằm về phía cửa.
Không biết suy nghĩ điều gì, Diệp Tri Chi nằm trên giường kéo cao chăn che nửa khuôn mặt mình, trong lòng ngọt ngào đến lăn qua lăn lại.
Sau khi bình tĩnh, cô cũng thấy kinh ngạc vì hành động của mình ở phòng khách.
Nhưng trong nháy mắt, mọi thứ như bị xua tan hết.
Cô cảm thấy hẳn bản thân phải cho Giang Yến Từ một đáp án.
“Meo?” Trì Trì cẩn thận nhích đầu đến, có lẽ vì cô hơi khác nên nó mới cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Tri Chi tiện tay ôm rồi nâng nó lên.
“Sao vậy?” Âm cuối thể hiện tâm trạng cô đang rất tốt
“Trì Trì cũng muốn hôn sao?”
“Meo meo meo.” Trì Trì dùng động tác thể hiện rằng nó từ chối. Nó giãy khỏi tay Diệp Tri Chi, tứ chi vững vàng rơi xuống giường, xoay một cái lại chui vào trong chăn, cọ cọ bên cạnh cô.
“Trì Trì?”
Diệp Tri Chi cảm nhận được đám lông chuyển động bên người mình, sau chốc lát, Trì Trì thò cái đầu nhỏ đáng yêu ra, nhìn cô kêu meo meo hai tiếng rồi dựa gần lượn quanh một vòng, sau đó bất động.
Di động đột nhiên vang lên, là âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới.
Diệp Tri Chi xoa xoa đầu nó: “Mẹ phải đi làm, buổi tối lại đến chơi với con nhé.”
Cô vừa định đứng dậy, Trì Trì lại dùng móng vuốt ôm lấy cánh tay không cho cô rời đi.
“Meo.”
Diệp Tri Chi nhìn đám lông xù xù bên cạnh, trong lòng mềm ra: “Được rồi, vậy mẹ sẽ ở lại thêm chút nữa.”
***
Hôm sau còn phải đi làm, buổi sáng còn chưa đến 8 giờ, đúng giờ Diệp Tri Chi đã bị đồng hồ sinh học đánh thức.
May mà hôm qua được nghỉ ngơi đầy đủ nên sáng nay tinh thần cũng rất tốt.
Lúc cô xuống lầu thì Giang Yến Từ đã đi lên.
Biểu hiện của anh vẫn như thường ngày, cũng không nhắc đến chuyện hôm qua.
Vậy Diệp Tri Chi cũng yên lòng.
Nhưng không ngờ lúc ra cửa, Giang Yến Từ lại đột nhiên hỏi: “Hôm qua…”
Lòng Diệp Tri Chi đột nhiên nhảy dựng lên, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh dừng lại nhìn về phía anh.
Giang Yến Từ hỏi: “Hôm qua là em đắp chăn cho tôi sao?”
“Hả.” Diệp Tri Chi phản ứng lại, nhanh nhẹn nói: “Ừ, đúng vậy, hôm qua tôi thấy anh có vẻ mệt nên mới không đánh thức.”
Cô nhìn anh, như không có việc gì hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”
Nhìn bộ dạng ra vẻ bình tĩnh của cô, Giang Yến Từ che giấu ý cười trong mắt nói: “Không có.”
Anh xoay người, giọng điệu qua loa bình thường nói.
“Đi thôi, về công ty luật.”
“Ừm.”
Diệp Tri Chi nhanh chóng giấu đi tâm tư nhỏ bé của mình, cố gắng làm biểu hiện của mình bình thường nhất có thể.
***
Từ chung cư đến công ty luật, lái xe không tới mười mấy phút.
“Tôi có tài liệu phải xử lý nên lên trước đây.”
Lúc dừng xe, Diệp Tri Chi tìm cớ bỏ lại Giang Yến Từ rồi vào thang máy trước một bước.
Hôm nay ra ngoài sớm nên lúc trở lại công ty cũng không có nhiều người lắm.
Vào nơi làm việc, Diệp Tri Chi phát hiện có người còn tới sớm hơn cả cô.
Thịnh Dĩ Minh uể oải ỉu xìu nằm trên bàn làm việc, vẻ mặt như sống không còn gì để luyến tiếc.
“Tiểu Minh, hôm nay đến sớm vậy?”
Diệp Tri Chi đi qua hơi nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái hả?”
“Chị Tri Chi!”
Thịnh Dĩ Minh chậm chạp phản ứng lại, cậu ta quay đầu vừa muốn bắt đầu than khổ, nhưng ánh mắt bỗng thoáng qua một bóng dáng thì thân thể cậu ta lập tức cứng đờ.
“Em, em đi toilet trước đã!”
Cậu ta đứng lên, giống như là chạy trối chết.
Diệp Tri Chi không khỏi nghi hoặc.
Đúng lúc này, Thẩm Đình Chi cầm một ly cà phê đi tới: “Buổi sáng tốt lành, luật sư Diệp.”
Diệp Tri Chi hoàn hồn, chào hỏi anh ta: “Luật sư Thẩm, buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Đình Chi dừng lại cạnh cô, nhướng mày: “Tôi nghe nói, hôm qua cô và Giang Yến Từ không được thuận lợi lắm thì phải?”
“Sao anh biết?” Diệp Tri Chi hoài nghi nhìn anh ta.
Hôm qua sau khi rời khỏi Bút máy Thi Thần, hình như cô và Giang Yến Từ không có trở về công ty luật?
Thẩm Đình Chi uống một ngụm cà phê, ý tứ nói: “Hôm qua lúc luật sư Từ trở về, tâm trạng của cô ta không tệ đâu.”
Diệp Tri Chi trầm mặc.
“Nhưng tôi cảm thấy, chắc chắn Giang Yến Từ sẽ có cách giải quyết thôi.”
Thẩm Đình Chi để lại cho cô một ánh mắt sâu xa rồi đi về hướng văn phòng.
Thẩm Đình Chi này, đúng là người không thể hiểu được.
Diệp Tri Chi kỳ quái nhìn bóng dáng anh ta, cô buông túi công văn xuống rồi cầm cái ly đi đến phòng trà.
Phòng trà của công ty đa số đều là nơi sinh ra chuyện mà.
Cô còn chưa đến phòng trà đã nghe thấy hai đồng nghiệp đang trò chuyện ở bên trong.
Mà nhân vật chính trong câu chuyện không ai khác, lại là cô và Giang Yến Từ.
“Ôi, cô nói xem hình như luật sư Giang và luật sư Diệp luật sư làm hòa rồi đúng không? Gần đây hai người bọn họ đều tan làm cùng nhau ấy.”
“Cuối cùng cũng hòa rồi.”
“Không phải lần trước bọn họ còn ly hôn ầm ĩ à? Có một lần hình như tôi còn nghe thấy bọn họ bàn về chuyện quyền nuôi con nữa đó.”
“Gì cơ? Nhìn không ra đó, luật sư Giang và luật sư Diệp trẻ vậy mà đã có con rồi sao?”
“Lần trước hỏi luật sư Diệp, cô ấy còn nói với tôi mặc dù quen biết luật sư Giang nhưng không có quan hệ gì cả, tôi đâu có tin. Vừa nhìn đã thấy hai người họ là một đôi rồi, không chừng lúc đó giả bộ xảy ra mâu thuẫn thôi í.”
“Với nghe nói, con bọn họ cũng trên mẫu giáo…”
Diệp Tri Chi: “…”
Thật không ngờ, mấy luật sư này cũng nhiều chuyện thật.
Nhưng cô không biết, con của cô và Giang Yến Từ cũng trên mẫu giáo luôn rồi.
Diệp Tri Chi còn chưa pha cà phê đã nhanh chóng vội vã rời khỏi phòng trà.
Cô vừa về chỗ làm lại đụng phải Giang Yến Từ.
“Gấp như vậy, em muốn đi đâu à?” Giang Yến Từ hỏi.
Thấy anh, lời nói của hai đồng nghiệp vừa rồi cứ vang vọng bên tai cô.
“Họ có con rồi!”
“Con bọn họ cũng trên mẫu giáo!”
Những lời này có lực sát thương lắm đó.
Tai Diệp Tri Chi không khỏi đỏ lên: “Không, không có, tôi về làm việc trước đây.”
Giang Yến Từ thấy bên tai cô đỏ lên, anh thoáng nhướng mày, đang muốn lên tiếng lại bị một giọng nói cắt ngang.
“Luật sư Giang, cậu ở đây sao.”
Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ đều ngẩn ra.
Là giọng của Từ Hải Yến.
Giang Yến Từ ngẩng đầu thì thấy Từ Hải Yến đang đi tới.
Anh gật đầu: “Luật sư Từ.”
Từ Hải Yến cười hòa nhã: “Đúng lúc lắm, có chuyện này hôm qua tôi muốn tìm cậu bàn bạc, nhưng cậu và luật sư Diệp lại chưa về.”
Ánh mắt cô ta xẹt qua người Diệp Tri Chi rồi lại rơi xuống người anh: “Tôi vẫn luôn không thể tìm được cơ hội nói với cậu.”
Giọng Giang Yến Từ rất lạnh: “Luật sư Từ có chuyện gì muốn bàn với tôi sao?”
Từ Hải Yến chậm rãi nói: “Tôi muốn cho luật sư Giang một lời khuyên, bình thường hẳn cậu phải nên chú ý cách hành sự của mình chút đi, nếu không sẽ dễ dàng làm mất lòng khách hàng đó.”
“Lời này của Từ luật sư là có ý gì?” Mặt Giang Yến Từ không cảm xúc hỏi.
“Khách hàng không hài lòng cậu nên mới khiếu nại đến chỗ tôi, tôi chỉ có thể tự ý quyết định, thay cậu thu dọn tàn cục.” Dường như Từ Hải Yến có chút bất đắc dĩ: “Bút máy Thi Thần là khách hàng lớn của công ty luật chúng ta, nếu bỏ đi một khách hàng như vậy, đối với công ty chúng ta mà nói thì quả là tổn thất rất lớn.”
“Nhưng họ lại không vừa ý cậu, vì khách hàng và nghĩ cho công ty nên tôi mới đưa ra yêu cầu đổi luật sư cố vấn. Cũng coi như là biện pháp giảng hòa, cách giải quyết như vậy, luật sư Giang sẽ không để ý chứ?”
Giang Yến Từ hỏi: “Luật sư Từ nói Ngô Bảo Thành à?”
Khóe miệng Từ Hải Yến như có như không cong lên, nhưng cô ta không nói gì.
“Vậy là sai rồi, ông ta không phải khách hàng của tôi, trước mắt tôi chỉ phụ trách bút máy Thi Thần thôi.” Anh lạnh giọng đáp.
Từ Hải Yến nhướng mày: “Nhưng đây là chuyện sớm hay muộn.”
Ánh mắt Giang Yến Từ bình tĩnh nhìn cô ta: “Nếu luật sư Từ cứ khăng khăng muốn giúp Ngô Bảo Thành, tôi cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng mong luật sư Từ phải tự giải quyết cho tốt đi.”
Từ Hải Yến như khó hiểu nói: “Ôi, mấy lời này, không phải luật sư Giang nên nói với chính mình sao?”
“Được rồi, nếu luật sư Giang không muốn nghe tôi khuyên thì cũng không sao.” Cô ta nhướng mày cười cười: “Vậy gặp lại ở hội đồng quản trị tuần sau.”
Vừa xoay người, cô ta lại như nghĩ tới cái gì nên dừng bước: “À, công ty sẽ nhanh chóng chào đón vài người trong hội đồng. Luật sư Giang, hy vọng thời gian đó cậu có thể bớt bớt một chút, đừng để bị khách hàng khiếu nại nữa. Nếu không…”
Từ Hải Yến để lại lời khuyên, vừa xoay người lại thấy Thịnh Dĩ Minh đang đứng ngốc ở cửa nơi làm việc.
Cô ta cười lạnh nhìn Thịnh Dĩ Minh rồi lập tức rời đi.
Ánh mắt Thịnh Dĩ Minh nhìn theo, nhất thời lấy lại tinh thần.
“Từ Hải Yến có ý gì vậy?” Chờ Từ Hải Yến đi, Diệp Tri Chi nhìn về phía Giang Yến Từ, thấp giọng hỏi: “Cô ta đang tuyên chiến với chúng ta sao?”
Ánh mắt Giang Yến Từ nhìn thẳng phía trước, giọng anh cực kỳ lạnh: “Hiển nhiên là dễ thấy.”
***
Lúc nghỉ trưa, Trương Văn Bân và Thịnh Dĩ Minh cùng nhau ăn cơm hộp.
“Gần đây cậu đi theo vị luật sư mới tới kia thế nào? Luật sư Giang không dẫn cậu theo à? Luật sư mới tới kia trình độ làm việc sao?”
“Còn phải nói.” Nhắc tới việc này, Thịnh Dĩ Minh lập tức thấy bực bội: “Đi theo Thẩm Đình Chi thì thà làm tài xế cho Giang Yến Từ còn hơn.”
“Tôi cũng thấy vậy.”
Trương Văn Bân khéo léo nói sang chuyện khác: “Mà vụ Bút máy Thi Thần cậu biết không?”
“Hả?”
Thịnh Dĩ Minh hoàn hồn: “À, hình như có nghe một chút.”
Trương Văn Bân thở dài: “Không ngờ bọn họ lại vì chuyện bình thường như thế mà trở mặt. Tôi rất ngưỡng mộ luật sư Giang, nhưng luật sư Từ là người đã chỉ dạy tôi, thấy bọn họ xảy ra mâu thuẫn, trong lòng tôi cũng không chịu nổi.”
“Nên tôi định sẽ thử hóa giải mâu thuẫn cho họ nè.” Cậu ấy chuyển đề tài: “Cậu biết, hôm nay luật sư Giang đi gặp ai không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!