Đang bàn chuyện về cấp trên trong công ty thì bị cấp trên bắt gặp ngay tại trận là trải nghiệm như thế nào?
Giờ phút này Diệp Tri Chi đang gặp phải tình cảnh lúng túng ấy.
Loại cảm giác này cũng giống như đi dạo một vòng ở biên giới giữa sống và chết vậy.
Quả thật là xấu hổ đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Diệp Tri Chi nhanh tay che màn hình di động lại, nhỏ giọng nói với đầu bên kia điện thoại: “Có người tới rồi, khi nào rảnh thì nói tiếp.”
Sau đó, cô nhanh chóng cúp điện thoại.
“Giang par, tôi nghĩ có lẽ là anh đã nghe nhầm cái gì rồi.” Cô lại ngẩng đầu lên, thẳng thắn đón nhận ánh mắt của Giang Yến Từ, mở to hai mắt nói dối: “Ý tôi là tòa nhà kia của anh quá đắt tiền, tôi không mua nổi.”
Giang Yến Từ nhướng mày, liếc mắt về phía màn hình máy tính của cô: “Toà nhà nào nhỉ?”
Diệp Tri Chi: “Thì…”
Cô nhìn theo tầm mắt Giang Yến Từ, đột nhiên phát hiện mình vẫn chưa đóng trang web.
Diệp Tri Chi di chuyển con trỏ chuột sang góc trên cùng bên phải trong nháy mắt, tắt trình duyệt, sau đó mới ngẩng đầu như thể không có việc gì. Cô nhìn về phía Giang Yến Từ, nói: “Giang par, anh tìm tôi có việc gì không?”
Giang Yến Từ thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Thu dọn một chút đi, chúng ta sẽ xuất phát sớm.”
Diệp Tri Chi: “Vâng.”
Cô tắt máy tính, tiếp tục giả vờ như không có việc gì mà thu dọn đồ đạc.
Mười lăm phút sau, Diệp Tri Chi ngoan ngoãn đi theo Giang Yến Từ đến chỗ thang máy.
Thang máy vẫn chưa tới.
Tranh thủ lúc cửa thang máy chưa mở, Diệp Tri Chi đã gửi một tin nhắn WeChat cho Thịnh Dĩ Nhan: [Buổi chiều tớ có một vụ kiện đặc biệt phải giải quyết, có lẽ vẫn còn thời gian sau khi thảo luận xong, hẹn gặp nhau vào buổi tối nhé?]
Thịnh Dĩ Nhan gửi lại cho cô một cái meme “OK”.
Thịnh Dĩ Nhan: [Ban nãy trong điện thoại, hình như tớ nghe thấy giọng của Giang Yến Từ?]
Là Tri Chi không phải Thu: [Chị em à, có thể tự tin lên một chút được không? Xóa hai chữ “hình như” kia đi.]
Đinh…
Thang máy tới tầng 38, cửa mở ra.
Diệp Tri Chi bỏ điện thoại vào trong túi, vừa ngẩng đầu thì ngay lập tức đối mặt với người trong thang máy.
Cô hơi ngẩn ra.
Từ Hải Yến ngẩng đầu thấy hai người, cười hỏi: “Không vào hả?”
Diệp Tri Chi nhanh chóng chào hỏi: “Luật sư Từ.”
Từ Hải Yến gật đầu, đi ra khỏi thang máy. Lúc đi ngang qua Giang Yến Từ, cô ta hỏi một câu: “Luật sư Giang đang định ra ngoài sao?”
Giang Yến Từ gật đầu nhẹ, không nhiều lời nhiều ý: “Ừm, đúng.”
Ánh mắt Từ Hải Yến đánh giá qua lại giữa hai người, trên miệng vẫn mang ý cười: “Có vẻ như luật sư Giang và luật sư Tiểu Diệp làm việc với nhau cũng không đến nỗi tệ nhỉ?”
Giang Yến Từ không nói gì, Diệp Tri Chi cũng không tiện mở miệng, đành phải đi vào thang máy trước, giữ nút mở.
Từ Hải Yến thu hồi tầm mắt, lại cười tủm tỉm nói: “Như vậy thì tốt, tôi cũng an tâm hơn. Hồi trước, tôi còn lo rằng luật sư Giang mới đến, không thích ứng được với bầu không khí trong công ty luật của chúng ta. Công ty luật chúng ta nên dĩ hoà vi quý, cậu nói xem có đúng không?”
Giang Yến Từ vẫn giữ nguyên thái độ không mặn không nhạt: “Đương nhiên rồi.”
Từ Hải Yến nhìn anh vào thang máy, không nhịn được mà nhướng mày: “Vậy chúc hai người hôm nay làm ăn thuận lợi nhé.”
Cửa thang máy đóng lại, cô ta thu nụ cười lại.
Thang máy nhanh chóng chạy xuống.
Diệp Tri Chi ghé sát vào Giang Yến Từ, giảm âm thanh nói: “Vừa nãy cô ta nói vậy là có ý gì? Đó rõ ràng là uy hiếp mà! Uy hiếp? Chắc chắn là uy hiếp mà có đúng không?”
Giang Yến Từ nhàn nhạt mà liếc cô một cái: “Nếu đã nghe ra rồi thì cũng không cần phải lặp đi lặp lại ba lần.”
Diệp Tri Chi giảm âm thanh xuống thấp hơn nữa: “Thêm một tháng nữa là đến hội nghị với các đối tác của công ty luật, anh không lo lắng hả?”
Giang Yến Từ hỏi lại: “Lo lắng thì có ích gì không?”
Diệp Tri Chi nói: “Ít nhất cũng phải chuẩn bị trước chứ, khi đối phương ra tay với anh thì anh cũng không đến mức trở tay không kịp.”
“Diệp Tiểu Thu, trên đấu trường chức vị, phòng bị từ một phía là vô dụng.”
Giang Yến Từ cài lại cổ tay áo, hờ hững nói: “Nếu người khác có ý định ra tay với em, vậy thì cứ chiếm lấy thời cơ ra tay trước để đánh đòn phủ đầu.”
Diệp Tri Chi yên lặng, bước một bước dịch ra xa anh một một chút: “Giang par, sao tôi cứ có cảm giác… Hình như anh cầm phải kịch bản của vai phản diện ấy nhỉ?”
Giang Yến Từ không tỏ rõ ý kiến gì mà cười, nhìn con số đang thay đổi liên tục trên đỉnh đầu.
Hai người không nói gì nữa.
Lần này, thang máy chỉ có hai người bọn họ, trên đường đi xuống cũng không có ai vào thang máy.
Trong không gian yên tĩnh lại như vậy, dường như thời gian đang bị kéo dài vô hạn.
Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm sàn nhà vài giây rồi bắt đầu thất thần. Ánh mắt cô không kiểm soát được, bắt đầu dời về phía Giang Yến Từ.
“Chiếm lấy anh ta!”
Nhìn sườn mặt của anh, câu nói mà Thịnh Dĩ Nhan đã gào lên trong điện thoại lại không ngừng quanh quẩn trong đầu Diệp Tri Chi.
Nếu là trước đây, có lẽ cô vẫn đủ can đảm để bước tiếp một bước này.
Nhưng bây giờ, cô dường như đã không còn sự tự tin ấy.
Như thể phát hiện được điều gì đó, Giang Yến Từ nghiêng đầu nhìn lại: “Sao vậy?”
Diệp Tri Chi chuyển tầm nhìn sang một bên, vành tai nóng lên: “Không, không có gì.”
Dừng! Không được suy nghĩ nữa!
Diệp Tri Chi cố gắng che giấu những ý tưởng không nên có của bản thân.
Để tránh việc bị lộ ý đồ, cô lại lấy di động trong túi ra, giả vờ như đang tra tư liệu trên mạng.
Cô cũng không biết mình định tra gì, đành tiện tay tìm hiểu tập đoàn C.Z mà lúc trước Thịnh Dĩ Nhan từng nhắc tới.
Giang Yến Từ nhìn thoáng qua từ khóa tìm kiếm của cô: “Sao lại đột nhiên hứng thú với tập đoàn C.Z vậy?”
Diệp Tri Chi nói: “Không phải công ty luật của chúng ta thuộc tập đoàn C.Z sao? Tôi bỗng nhiên nhớ tới chuyện này nên muốn tìm hiểu một chút.”
Cô lại tự dưng nhớ tới đánh giá “Vừa già vừa xấu” của Thịnh Dĩ Nhan, chợt tò mò: “Lại nói, Giang par, anh đã từng gặp tổng tài của tập đoàn C.Z chưa?”
Tổng bộ của tập đoàn C.Z được đặt tại nước Y, nghe nói là công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Mấy năm gần đây, công ty đó mới du nhập vào thị trường trong nước, chứ nó vốn không có tên là tập đoàn C.Z đâu. Hai năm trước, tổng tài mới lên nhậm chức đã tiến hành một loạt các cải cách mạnh mẽ, nhanh chóng mở rộng quy mô và tầm ảnh hưởng của tập đoàn thông qua một loạt các thủ đoạn thu mua, sau đó mới sửa tên thành tập đoàn C.Z.
Nhưng tổng tài mới của C.Z. cực kỳ bí ẩn, tin tức liên quan ở trên mạng cũng có rất ít. Tối hôm qua, hành động kiêu ngạo của tập đoàn C.Z tại bữa tiệc tổ chức từ thiện vào giữa mùa hè đương nhiên đã dẫn tới không ít sự chú ý và những trận bàn tán.
Ánh mắt Giang Yến Từ hơi lóe lên, hỏi: “Em có hứng thú với tổng tài tập đoàn C.Z sao?”
“Cũng không phải. Trước kia tôi nghe người ta nói tổng tài tập đoàn C.Z là một ông cụ rất nhiệt tình với công tác từ thiện, nhưng vì ngoại hình không ưa nhìn nên ít khi xuất hiện. Điều này có đúng không?” Diệp Tri Chi đã hơi nói giảm nói tránh so với cách miêu tả của Thịnh Dĩ Nhan.
“Nhiệt tình làm từ thiện.” Ấn đường của Giang Yến Từ co giật: “Ông cụ? Ngoại hình không ưa nhìn?”
“Chuyện này em nghe ai nói vậy?”
“Là…” Diệp Tri Chi suýt chút nữa là đã buộc miệng khai ra, nhưng vẫn theo bản năng mà sửa miệng: “Tôi thấy nó ở trên mạng đó. Hôm qua không phải tiệc từ thiện giữa mùa hè kia sao? Tôi thấy mấy bài trên mạng toàn viết như vậy mà.”
Giang Yến Từ im lặng một lát: “Bớt nhìn mấy câu chuyện phiếm nhàm chán thiếu dinh dưỡng này đi, em có rảnh thì nghiên cứu lại vài vụ án trước đây đi.”
Diệp Tri Chi: “… Vâng.”
Những ngày tháng được trò chuyện đã chấm dứt.
Đinh…
Thang máy đã tới sảnh lớn ở tầng một.
Lúc hai người đi ra khỏi thang máy, Diệp Tri Chi mới nhớ đến chuyện chính, vội vàng hỏi: “Giang par, có cần gọi xe không?”
“Không cần.”
Giang Yến Từ theo bản năng nói: “Tôi chạy xe đến.” Anh nhanh chóng phản ứng lại, bổ sung thêm một câu: “Xe mượn của bạn.”
Đang giữa mùa hè, buổi trưa mặt trời lên cao, hai người vừa đi ra khỏi tòa nhà thì bị luồng khí nóng đập thẳng vào mặt.
Cũng may chiếc xe “mượn của bạn” mà Giang Yến Từ nói đỗ ngay bên đường, đi bộ vài bước là tới.
Trước khi lên xe, Diệp Tri Chi nhận một cuộc điện thoại.
Cô bước vài bước tránh đi để nhận điện thoại: “Xin chào, tôi là Diệp Tri Chi.”
“Đúng thế.”
Sắc mặt Diệp Tri Chi khẽ thay đổi: “Ngài nói thay đổi thời gian ạ?”
“Vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài.”
Giang Yến Từ mới vừa mở cửa xe chỗ ghế lái ra: “Sao thế?”
Diệp Tri Chi cúp điện thoại, ngẩng đầu nói: “Giang par, bên tập đoàn Duy Á nói là muốn thay đổi thời gian đàm phán.” Cô nhanh chóng nói tiếp: “Đổi thành 3 giờ chiều.”
Giang Yến Từ hỏi: “Ngày mai sao?”
Biểu cảm của Diệp Tri Chi trở nên nặng nề: “Không phải, là 3 giờ chiều nay. Bên phía hợp tác thay đổi kế hoạch, đẩy lên thành hôm nay rồi.”
Thời gian như thế này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của hôm nay.
“Nói như vậy.” Giang Yến Từ suy nghĩ một chút, lập tức đưa ra điều chỉnh: “Em đi lo việc bên phía tập đoàn Aites trước đi, chuyện bên đây cứ để tôi xử lý.”
Diệp Tri Chi gật đầu.
Giang Yến Từ đang định lên xe, đột nhiên thấy gì đó, lông mày khẽ nhíu lại đến mức gần như không thể nhận ra.
Diệp Tri Chi bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó: “Nhưng mà hình như tập đoàn Aites không cùng đường với tập đoàn Duy Á bên đó nhỉ.”
Hai tập đoàn này, một tòa ở thành Đông, một tòa ở thành Tây.
Giang Yến Từ cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Tôi cũng nghĩ vậy, tôi đi trước đây. Thời gian không còn sớm nữa rồi, tự em gọi xe đến đó đi nhé.”
Anh khom người lên xe, lưu loát dứt khoát mà đóng cửa xe lại.
“Hả?” Diệp Tri Chi trong nhất thời chưa kịp phản ứng.
Cô đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cứ như vậy mà trơ mắt nhìn chiếc xe đang ở trước mặt mình chạy đi mất.
Diệp Tri Chi:???
Cô thật sự không dám tin.
Giang Yến Từ, anh cứ như thế mà bỏ cô lại hả?
A a a, cô thật sự rất tức giận!
Phí công cô còn đang định hoà hoãn mối quan hệ giữa hai người!
Sau khi Giang Yến Từ lên xe, anh mang tai nghe Bluetooth lên, gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý Trần Dương.
“Giúp tôi điều tra những tài liệu liên quan của tập đoàn Duy Á, gửi đến hộp thư của tôi ngay bây giờ.”
“Vâng.”
Trần Dương đợi một lát, lại hỏi: “Giang tổng còn có dặn dò gì khác không ạ?”
Giang Yến Từ xoa ấn đường, lạnh nhạt nói: “Để Dương Hiểu Địch nhận điện thoại.”
Xe chạy khỏi tòa nhà, đầu kia điện thoại truyền tới một vài âm thanh trò chuyện vụn vặt, Dương Hiểu Địch tiếp điện thoại.
“Anh Giang, anh tìm em có gì không?”
Giang Yến Từ bỏ qua lời nói dạo đầu mà đi thẳng vào chủ đề: “Không phải đã nói với cậu rồi sao, không được để mấy văn kiện có liên quan đến công ty ở trên xe.”
“Chuyện này, ai da.” Dương Hiểu Địch chậm chạp phản ứng lại: “Ngày hôm qua em mệt quá, về tới nhà là ngã đầu ra ngủ mất, sáng dậy cũng không để ý, chạy xe thẳng qua đó luôn.”
Giang Yến Từ không quan tâm cậu ta, giọng nói lạnh đi phân nửa: “Ngoài ra, có phải cậu nên cho tôi vài lời giải thích không nhỉ? Tối hôm qua tổ chức tiệc từ thiện giữa mùa hè, ông cụ nhiệt tình làm từ thiện, có ngoại hình không ưa nhìn là chuyện gì đây hả?”
Dương Hiểu Địch đứng hình.
Đầu kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó lại vang lên giọng nói sốt ruột của cậu ta: “Anh Giang, anh Giang, anh nghe em giải thích đi! Chỉ là em sợ anh bị người ta nghi ngờ thôi!”
“Cho nên mới bịa ra một hình tượng ông cụ có đức độ và danh vọng cao, em thật sự không biết bọn họ sẽ hiểu lầm mà!”
“Với lại anh cũng không muốn công khai thân phận.” Cậu ta căng da đầu mà nói: “Cho nên như vậy cũng tốt mà đúng không anh?”
“Ừm, tốt đó.”
Giang Yến Từ cười lạnh một tiếng, vô tình mà tuyên bố một chuyện: “Tiền thưởng năm nay của cậu cũng cắt đi nhé.”
“A a a, anh Giang…”
Giang Yến Từ không chút do dự cúp điện thoại.
Địa điểm đàm phán hôm nay là ở tập đoàn Aites chi nhánh thành phố A.
Diệp Tri Chi tới địa điểm đã hẹn đúng giờ, gặp mặt người phụ trách của tập đoàn Jialan.
Người phụ trách họ Lưu, là phó tổng bộ phận hành chính của tập đoàn Jialan. Công ty luật Quân Hoà là cố vấn pháp luật hàng năm của tập đoàn Jialan, hai bên đã rất quen thuộc với nhau.
“Luật sư Diệp, cô đã đến rồi.”
Lưu tổng có vẻ như đang có tâm trạng không tệ, vừa thấy cô đã lên tiếng chào hỏi.
Diệp Tri Chi bắt tay ông ấy: “Lưu tổng, chào buổi chiều.”
Lưu tổng cười nói: “Luật sư Diệp, nếu như cô cũng đã đến rồi, vậy chúng ta…”
Thư kí của tập đoàn Jialan vội vàng chạy tới, sắc mặt vội vã: “Lưu tổng, bên này xuất hiện vấn đề.”
Lưu tổng bị cắt ngang, có hơi không vui: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thư ký đến gần, thì thầm với ông ấy: “Thông dịch viên của chúng ta vẫn chưa tới.”
Lưu tổng nhíu mày: “Sao lại như vậy? Cô ta không biết hôm nay là ngày gì hả? Còn không nhanh kêu cô ta tới đây trước. Cô đã giục cô ta chưa hả? Đã sắp đến giờ rồi.”
“Mới vừa đi giục rồi.” Sắc mặt thư ký khó xử: “Nhưng cô ta không nhận điện thoại, những người khác trong công ty cũng không liên hệ được với cô ta.”
Khuôn mặt Lưu tổng lại biến đổi một lần nữa, nhưng vẫn ngấm ngầm chịu đựng không lên cơn phát tác, quay đầu nói với Diệp Tri Chi: “Xin lỗi, luật sư Diệp. Bên tôi xuất hiện vài chuyện, tôi phải đi xử lý một chút, làm phiền cô chờ một lát.”
“Được.”
Trong quá trình đàm phán nghiệp vụ xảy ra một vài thay đổi là chuyện hết sức bình thường, Diệp Tri Chi cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Chuyện của bên phía khách hàng, cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Diệp Tri Chi nhìn đồng hồ, khoảng cách từ giờ đến thời gian đàm phán đã hẹn chỉ còn nửa tiếng.
Cô quyết định đứng dậy đi toilet trước.
“Diệp Tri Chi?”
Mới vừa xoay người, thì nghe thấy có người gọi tên cô.
Diệp Tri Chi theo bản năng dừng chân, quay đầu.
Ở chỗ cách cô hơn 5 mét có một cô gái trẻ tuổi đang đứng. Cô ta mặc một bộ đồ công sở màu nâu, chân mang một đôi giày gót nhọn màu đen. Tóc dài hơi xoăn, xõa dài xuống đến eo, trang điểm tinh xảo.
Quý An Ninh.
Ôi trời, lại gặp người quen nữa rồi.
Quý An Ninh bước trên giày cao gót tới gần cô, cười khẽ: “Luật sư Diệp, thật trùng hợp.”
Diệp Tri Chi gật đầu, khách khí đáp lại: “Thật trùng hợp.”
Ánh mắt Quý An Ninh lòng vòng trên mặt cô một lát rồi tỏ ra nghi ngờ: “Nhưng mà, hôm nay sao cô lại tới vậy?”
“Đừng nói là cô tới với tư cách luật sư cố vấn của tập đoàn Jialan nha?” Cô ta làm như thể sự nhớ ra điều gì đó: “Ôi, suýt chút nữa quên. Luật sư Diệp là luật sư cố vấn của tập đoàn Jialan.”
Nhưng Quý An Ninh khiêu khích nửa ngày, Diệp Tri Chi cũng không dao động một chút nào, mà còn dùng ánh mắt trìu mến nhìn lại cô ta.
Người hạ tinh thần trước vậy mà lại là cô ta: “Diệp Tri Chi, cô như thế này là có ý gì?”
Diệp Tri Chi đồng tình mà nói: “Không ngờ chỉ mới tốt nghiệp hai năm mà trí nhớ của luật sư Quý lại thoái hóa đến mức này.”
“Cô…”
“Ha.” Quý An Ninh hít một hơi thật sâu, cười lạnh một tiếng, lại treo nụ cười lên môi thêm lần nữa: “Hôm nay cô định thảo luận về hạng mục hợp tác với tập đoàn Aites nhỉ?”
“…”
Cô ta lại ra vẻ kinh ngạc: “Có điều cô vẫn chưa biết hả?”
“Tập đoàn Aites đã quyết định hợp tác với khách hàng của tôi rồi, sợ là hôm nay cô đến uổng công một chuyến đi.”
Diệp Tri Chi nói: “Xin lỗi, tôi chỉ phụ trách với khách hàng của tôi, còn những tin tức giả dối khác, tôi nghĩ tôi không cần phải biết.”
Diệp Tri Chi cũng không biết mình đã đắc tội Quý An Ninh ở chỗ nào.
Cô và Quý An Ninh là bạn cùng lớp thời cấp ba. Lúc còn là học sinh, Quý An Ninh đã luôn cản trở cô đủ đường, còn bắt chước cô khắp nơi.
Cô thích mặc quần áo hãng nào, thì Quý An Ninh sẽ mặc quần áo hãng đó.
Bình thường cô mua gì để ăn, Quý An Ninh cũng luôn mua giống như vậy.
Cô đăng ký tham gia thi đua, Quý An Ninh cũng đăng ký tham gia.
Năm lớp mười lúc biết cô học đàn piano, Quý An Ninh cũng đi đăng ký lớp học piano.
Năm lớp 11 chia khối học, cô chọn khối văn học, rõ ràng học giỏi khoa học tự nhiên hơn nhưng Quý An Ninh lại chọn khối văn học.
Sau đó, Quý An Ninh thi đỗ vào một trường đại học top 2, nhưng vẫn cứ chọn chuyên ngành giống cô.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta lại vào công ty luật đối đầu với cô.
“Xin lỗi trước nhé. Tôi không tiếp chuyện cô được.”
Diệp Tri Chi không còn hứng thú nói chuyện với cô ta nữa, tiếp tục đi đến thang máy.
“Diệp Tri Chi.”
Quý An Ninh đột nhiên gọi cô lại.
Diệp Tri Chi quay đầu lại.
Quý An Ninh đi về phía cô.
Lúc đi ngang người Diệp Tri Chi, môi đỏ của cô ta khẽ nhếch, giọng nói bị đè nén đến mức vô cùng nhỏ, ẩn giấu một chút sảng khoái.
“Thứ cướp từ tay người khác, cuối cùng cũng phải trả về hết thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!